CÂY BÀNG ĐỎ
Lá bàng đỏ
không thèm tô trời nữa
Bàng hoàng mặt
đất nhớ nhành nhau
Ơi! Phố nhộn mà
bàng buồn lả tả
Nhan sắc về
đâu? Nắng cũ trên đầu
Đi hết tháng
giêng cầm nhầm cơn rét
Áo ai bay có
ngoảnh lại dặm đường
Luống cải ngồng
vàng lên rực rỡ
Theo chân người
sao hết ngày hương
Mặt trời gọi
mai mùa lộc biếc
Đợi trông nhau
bóng tỏa mát tâm hồn
Nhớ em bịn khúc
nhạc tình bữa trước
Run run hoài
đôi mắt màu non
Tin vào sông nước
một đời còn nợ
Tin vào cây mạch
nhựa không ngừng
Ta hỏi gió hồn
khi nào mở cửa
Đọc nỗi niềm lá
đổ rưng rưng
Xuân không lửa
sao lá bàng đỏ ối
Biết rời tay là
giây phút trở về
Dẫu một tiếng vọng
chiều im vắng
Bắt gặp người
Mưa lá chảy vào
thơ.
Hoàng Ngọc Anh
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét