Thứ Bảy, 24 tháng 9, 2016

TRẦN GIAN MƯA -TRẦN ĐỨC TÍN

Trần gian mưa - N
Em học cách yêu anh
Là quên bao tấp tễnh
Che một chiều lộng gió
Rồi ngồi gỡ cơn đau
Nhưng làm sao em biết
Em mỏng manh gầy hao
Nhưng làm sao em biết
Anh hiện thân: nỗi đau!
Em tinh khôi nắng sớm
Anh quặn thắt chiều hôm
Như hai đường lạc bước
Tình có gần nhau hơn ?
Em là làn sương sớm
Anh vết cắt nhàu đêm
Em học chi bài học
Với cơn đau thấu tim !
Em đừng khêu ngọn đèn
Những lát cứa ngày xưa
Nương buồn chiều cơn gió
Rải khắp trần gian mưa!
Sông Đốc – 24/09/2016.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

BÀI MỚI ĐẮNG

Truyện ngắn: BÊN CÁNH GÀ CHÁNH ĐIỆN _ NGUYỄN HẢI ĐĂNG

Bên cánh gà chánh điện phần 1 BÊN CÁNH GÀ CHÁNH ĐIỆN Xe dừng lại với tiếng xột xoạt trên mặt đường, như bao chuyến xe đã ghé qua từ thuở ...