Thứ Ba, 27 tháng 9, 2016

CHÚT TÂM TÌNH VỚI HÀN MẠC TỬ -THẠCH ĐÀ

CHÚT TÂM TÌNH VỚI HÀN MẠC TỬ
          Kỷ niệm 103 năm ngày sinh Hàn Mạc Tử 22/9/1912-22/9/2015     
         
Đồi thi nhân một chiều tôi đến
Tử nằm đây bao người đẹp nơi đâu?
Trời sinh ra một loài thi sĩ
Nếm “đau thương” tỏ mặt can trường

Trăng ngà ngọc hay là trăng máu
Tử ói ra một vũng trăng đằm
Tiếng “đau thương”dưới trời rên rỉ
Còn lại đời một giọng thơ ngân

Trời sinh ra một loài thi sĩ
Đóng đinh trên thập giá đời mình
Tử đang nói hay là thơ đang nói ?
Trong cõi đời hay trong cõi vô minh
Sđ 4/10/2015

THẠCH ĐÀ

“đau thương” : tên tập thơ Hàn Mạc Tử

MỘT MÌNH LÊN ĐỒI THI NHÂN -TRIỆU LAM CHÂU

Triệu Lam Châu

MỘT MÌNH LÊN ĐỒI THI NHÂN (HÀN MẠC TỬ)

Nhạc và lời: Nhạc sĩ – Nhà thơ Triệu Lam Châu
Phố khí: Nhạc sĩ – Nghệ sĩ ưu tú Thanh Hải
Ca sĩ: Minh Khương

https://youtu.be/xbK25CuJlR4    (Video Một mình lên đồi Thi Nhân)

Lời bài hát:

Chiều thu nay mình tôi bâng khuâng
Lên dốc Mộng Cầm man mác
Lòng lại nghe một vầng trăng thơ ngời ngời
Nhà thơ Hàn Mạc Tử, đồi Thi Nhân Thành thiêng liêng…

Sóng biển ơi, Quy Nhơn ơi
Ôi áng mây chiều như mái tóc nàng tiên
Sáng trong thơ của Người.
Sóng biển ru nhà thơ lặng nằm trên núi biếc
Hồn thi nhân thành trăng, thành sóng biển rì rào.

Thắp nén hương thành kính bên mộ
Lòng càng thương người xưa
Rồi trăng mơ mọc lên như gương mặt ai
Treo trên tán cây…

Ôi thi nhân, bao tâm huyết thành thơ
Ông gửi lại nơi đây
Giờ đã hoá vầng trăng rực ngời
Biển Quy Nhơn sóng nhuốm ánh vàng
Đồi Thi nhân khắc sâu lòng tôi
Vầng sáng ấy toả muôn nơi…
Chiều 26 tháng 9 năm 2012
Triệu Lam Châu

Thứ Bảy, 24 tháng 9, 2016

TRẦN GIAN MƯA -TRẦN ĐỨC TÍN

Trần gian mưa - N
Em học cách yêu anh
Là quên bao tấp tễnh
Che một chiều lộng gió
Rồi ngồi gỡ cơn đau
Nhưng làm sao em biết
Em mỏng manh gầy hao
Nhưng làm sao em biết
Anh hiện thân: nỗi đau!
Em tinh khôi nắng sớm
Anh quặn thắt chiều hôm
Như hai đường lạc bước
Tình có gần nhau hơn ?
Em là làn sương sớm
Anh vết cắt nhàu đêm
Em học chi bài học
Với cơn đau thấu tim !
Em đừng khêu ngọn đèn
Những lát cứa ngày xưa
Nương buồn chiều cơn gió
Rải khắp trần gian mưa!
Sông Đốc – 24/09/2016.

QUÁI THÚ VÀ HÀNH KHẤT -TRẦN ĐỨC TÍN

Quái thú và hành khất
Con quái thú
Gặm nhấm miệt mài
Nỗi đau hằng giờ đợi
Để khơi dậy đắng cay!
Gã thỏa hiệp trái tim
Vắt lấy máu mỗi đêm
Nuôi một con thú dữ
Với hoang dại triền miên
Con quái thú lộng hành
Gã hành khất đơn độc
Gào tan chiều đẫm máu
Chiến đấu và chôn nhau!
Đau đáu miền đất chết
Không phật cũng không tiên
Bẻ mảnh trăng lưỡi liềm
Em khâu lại trái tim!
Hành khất và con thú
Nuôi và đánh hằng đêm
Chỉ còn nửa quả tim
Hành khất, thú hay em ?
Sông Đốc - 24/09/2016.

Thứ Bảy, 17 tháng 9, 2016

BÀI KHÔNG TÊN SỐ 08-TRẦN ĐỨC TÍN

Bài không tên số 08
Em
Anh tưởng tượng ra ngày em buồn nhất
Phút yếu lòng chắc nức nở trong đêm
Rụt rè, chôn kín miền sâu thẳm tâm hồn
Bờ vai nhỏ chắc bật lên từng chút…
Mẹ
Cũng thế, cũng một đời tất bật
Cũng mủi lòng co quặp trong chăn
Nên mẹ thương em như thương những bão giông
Yêu con mẹ là điều thiệt thòi nhất!
Anh đã từng nghe giọt nước đời rơi nhẹ
Mi mắt buồn mẹ cố giấu đi
Anh cũng đã từng bất lực trước bão giông
Nên đời mẹ chẳng khi nào yên ắng…
Em đừng cố lừa mình khi tất bật cõi lòng
Bóng đêm siết… lại co tròn chăn, trốn
Hãy thành thật lúc em nói: cần
Và từ khước nỗi đau, đời ban tặng!
Đừng im lặng
Xoáy đời luôn rất ngặt
Trải lòng, nức nở trên vai anh!
Hãy thật thà như cất tiếng chào đời
Dù đau xé… cũng là một sự sống!
Người dạy em: dối lừa trong im lặng
Hãy quay về, một lần, rất thật: em - anh!
Sông Đốc - 18/09/2016.

Thứ Sáu, 16 tháng 9, 2016

TÍM XƯA -TRẦN ĐỨC TÍN

TÍM XƯA
Vẫn là sắc tím ngày xưa
Vẫn chiều dột nắng nên mưa lỗi thề
Tôi ngồi đốt cạn cơn mê
Nghiêng sầu nửa vạt che về lối em
Tấm còn mấy bận lấm lem
Trách chi cau héo trầu têm úa vàng…
Em ơi tháng bảy trần gian
Anh tìm Ô Thướt mơ màng có – không ?
Xin ai đôi má bớt hồng
Miệng đừng lúng liếng, môi cong nụ cười
Cuội còn đếm lá đa trời
Tôi còn ngâm điệu lý mười cái thương!
Sông Đốc, 16/09/2016.

CON ĐÒ -TRẦN ĐỨC TÍN

Chuyển thể loại, mong các bậc tiền bối góp ý dùm! Chân thành cảm ơn!
Tạp văn: CON ĐÒ
Mỗi khi tiếng trống trường điểm, bước vào năm học mới.
Tôi - Người giáo trường thị xã đã bâng khuâng. Chắc cũng giống như bao giáo làng khác, đan xen, hình thành trong đầu những suy nghĩ mông lung… có cái gì đó vừa xa xôi vừa gần gụi trong lòng, tất cả những năm tháng gắn bó với nghề giáo đều trở nên không quan trọng. Thứ quan trọng nhất là sau bao “chuyến đò” đưa cập bến thì những “hành khách” đã đi về đâu, đã làm gì cho xã hội, cho đời… hay khác hơn, khập khễnh hơn là: các em đang sống ra sao ?
Có kẻ tốt người xấu, tương lai học vấn đối với “hành khách” của tôi là thứ vô giá. Phải! Nó không đổi trác bằng tiền, mà bằng tất cả niềm tin, hy vọng, hoài bão,… và trong đó có nỗi lòng của tôi – một con đò!
Đã hơn lần tôi bảo chàng sinh viên luật của tôi đừng quá buông thả mà đánh mất mình, và bảo cô giáo tương lai đừng bỏ cuộc. Đôi lúc cũng bảo mình rằng: buông bỏ chật vật phố xá, bon chen, danh lợi về… ăn cơm! Tất cả như hiện hữu vào lúc này trong lòng tôi, xốn xang, ái ngại thôi thúc theo từng hồi trống khai trường.

Thứ Tư, 14 tháng 9, 2016

LẠC -TRẦN ĐỨC TÍN

Lạc
Có những ngày 
Không viết nổi câu thơ
Không gọi tên em
Để mặc đời lăn lóc
Đã đôi lần tự vùi mình tang tóc
Học được cách yêu đời phải thỏa hiệp với nỗi đau
Hơn mười năm
Cả trăm lần lang bạc
Gã bán hồn mình cho tàn lụi thời gian
Tôi tìm em khắp cõi trời Nam
Gào khản cổ giọng man di xa lạ!
Sông Đốc, 04/08/2016.

Thứ Ba, 13 tháng 9, 2016

Ở QUÁN CÀ PHÊ PHƯƠNG ANH -THẠCH ĐÀ

Ở QUÁN CÀ PHÊ PHƯƠNG ANH
          Quán cà phê quen
          Góc phố quen
          Ngã ba ồn ào mua bán
          Gọi một ly đen
          Vài điếu thuốc
          Chuyện tầm phào không đầu không cuối
          Bản tin thời sự trong ngày
          Chuyện thường ngày nói mãi mê say
          Uống một ly đen
          Tưởng như lên thiên đàng
          Gió ở đâu nhiều thế
          Gió vội vàng gió quẩn
          Bạn cứ đến ngồi nơi ghế trống
          Vừa nhấp môi tôi đã có mặt liền

          THẠCH ĐÀ 

TIẾNG CHIM MÙA HẠ -THẠCH ĐÀ

TIẾNG CHIM MÙA HẠ
          Tu hú kêu trong vườn
          Âm thanh đọng trên lá
          Bây giờ là mùa hạ
          Mùa xuân vừa đương qua

          Tiếng chim nghe thảng thốt
          Như chính trái tim mình
          Âm thanh như lửa cháy
          Cho mùa hạ hồi sinh

          Câu thơ ngỡ ngủ quên
          Bị tiếng chim đánh thức

          THẠCH ĐÀ 

Thứ Hai, 12 tháng 9, 2016

ANH CHƯA ĐẾN TUYÊN QUANG -TRIỆU LAM CHÂU

Triệu Lam Châu

NHÂN MÙA LỄ HỘI THÀNH TUYÊN
XIN CÓ TÂM SỰ RIÊNG…

(Trân trọng mời Quý vị và bạn bè cùng nghe bài hát Anh chưa đến Tuyên Quang, theo đường dẫn sau đây:
http://youtu.be/XeMV-Qahjfk  (Anh chưa đến Tuyên Quang – Video nhạc Triệu Lam Châu))

Lễ hội thành Tuyên được tổ chức với quy mô cấp tỉnh từ năm 2014, vào dịp trung thu hàng năm, nhằm giới thiệu các giá trị văn hoá, lịch sử, đất nước và con người Tuyên Quang với đồng bào cả nước và bạn bè quốc tế.
Trong Giấy mời dự Hội thảo khoa học quốc tế về Văn hoá và ngôn ngữ các dân tộc trong sự giao thoa giữa các quốc gia Đông Nam Á,  vừa qua tại Tuyên Quang (Gửi Triệu Lam Châu) có ghi thêm: Mời quý vị đại biểu tham dự Chương trình du lịch “Qua những miền di sản Việt Bắc” và Lễ hội Thành Tuyên đặc sắc của tỉnh Tuyên Quang từ ngày 09 đến 12/9/2016.

Thứ Tư, 7 tháng 9, 2016

EM-CÔ GIÁO -ANH -TRẦN ĐỨC TÍN

Em - cô giáo - anh
Gửi Vũ Thị kim Thanh
Và rồi em cũng trở thành cô giáo
Ngôi trường làng vùng hẻo lánh xa xôi
Xoa dịu đời
Trong tiếng giảng tinh khôi
Trẻ ngờ nghệch
Ê a từng câu nói
Cô giáo em
Tựu trường chiếc áo dài tím biếc
Bước ngượng ngùng vào giờ dạy đầu tiên
Cách tập tành nào cũng chứa một chút duyên
Không thừa thải, khi anh khen: rất giỏi!
Cô giáo anh
Quên nhé, đừng lần nào lay gọi
Miền quá vãng rêu phủ vùi đá cuội...
Em nghĩ gì... sao bỗng lặng im?
Hay lại đau... mênh mang màu áo tím...?
Đừng!
Em giảng gì cho bài học chia ly
Trò nhỏ dại khơi chi đời ngang trái
Cười đi em, ươm mầm tươi xanh lại
Anh ở đây rồi... cô giáo của anh!
Sông Đốc, 06/09/2016.

BÀI MỚI ĐẮNG

Truyện ngắn: BÊN CÁNH GÀ CHÁNH ĐIỆN _ NGUYỄN HẢI ĐĂNG

Bên cánh gà chánh điện phần 1 BÊN CÁNH GÀ CHÁNH ĐIỆN Xe dừng lại với tiếng xột xoạt trên mặt đường, như bao chuyến xe đã ghé qua từ thuở ...