“Văn nhân Bình Định-một góc nhìn”, món hàng… “độc hại”
11:33 | 05/06/2016
Bìa 1, gáy sách và bìa 4 tập "Văn nhân Bình Định-một góc nhìn" của Lê Hoài Lương
“Ra đời và nhập thị” một cách vội vã khi chưa được cấp giấy phép xuất bản (In xong và nộp lưu chiểu quý IV-2015 nhưng đến 30/12/2015 mới xin được Quyết định xuất bản). Với độ dày nghìn trang nhưng trong đó hơn hai phần ba là tác phẩm trích dẫn và tuyển chọn của các nhà văn nhà thơ, phần ít ỏi còn lại là của người viết và cho đến nay dù đã hơn 6 tháng tuổi vẫn còn trôi nổi bập bềnh trên làn sóng phê phán.
Là người con của quê hương, tôi mừng vì Hội Văn học - Nghệ thuật Bình Định có được một cây bút “tầm cỡ” cho ra đời một tập sách “tầm cỡ”, ngay từ đầu đã được độc giả quan tâm, nhưng đến khi đọc kỹ cả nghìn trang sách, tôi thấy đây không phải một thành tựu đáng mừng mà là một hiện tượng xấu, trong đó manh nha nhiều ý đồ cần xem xét lại.
Một công trình được tạo tác bởi một cây bút “có vấn đề”, từ một góc nhìn đã đưa ra cái nhìn chủ quan lệch lạc ẩn chứa đầy sai lầm nghiêm trọng. Dùng cái gọi là “văn chương” để “tô hồng”, tôn vinh người thân, để “trả ơn” phe cánh, đồng thời tạo thế để “trả thù” và “bôi đen” đối phương, những người đã "dám" xem thường “nhà văn Lê Hoài Lương” !.
Với việc Lê Hoài Lương tự ý trích dùng tác phẩm mà không xin phép tác giả đã là vi phạm luật pháp, nhưng đặc biệt nguy hại hơn là nội dung ẩn chứa ý đồ xuyên tạc lịch sử, vi phạm đường lối chính trị được gói trong cái vỏ bọc hoa mỹ là luận bàn văn chương, …
Dùng văn chương để chuyển tải ý đồ cá nhân…
Lê Hoài Lương lợi dụng một góc nhìn riêng tư về Văn nhân Bình Định để thực hiện mưu đồ cá nhân. Dùng tập sách để “trả thù” những người trước đây đã vạch ra những sai trái và đồng tình với việc khai trừ Lê Hoài Lương ra khỏi Hội Văn học - Nghệ thuật tỉnh Bình Định. Chính cách làm ấy đã lột tả, phơi bày rõ nhất cái bản chất đê hèn của Lê Hoài Lương. Với mưu đồ không trong sáng, Lê Hoài Lương đã đưa ra tiêu chí lập lờ và bằng cái góc nhìn chủ quan, phiến diện ấy để phê phán, bình phẩm người khác.
Cho đến nay, thành công lớn nhất của Lê Hoài Lương là giải Ba trong cuộc thi truyện ngắn ở Tuần báo Văn nghệ, nhưng Lê Hoài Lương đã “không biết mình là ai”, ngang nhiên dùng ngôn từ chợ búa để chê bai, dè bỉu người đạt giải cao hơn mình là tầm “con vịt” và tác phẩm thì“cao không quá cái đòn kê đít”. Chính vì thấp hơn và thua xa nên Lê Hoài Lương đã không giấu được thái độ “hậm hực”, đã nảy sinh và bộc lộ ra những đố kỵ rất hèn hạ, ….
Với nhà thơ, nhà báo Xuân Mai, người đã có những bài thơ hay, những câu thơ tài hoa được chọn đưa vào các tuyển tập (Tuyển tập Một ngàn năm thơ tứ tuyệt Việt Nam, Tuyển tập Những câu thơ tài hoa Việt Nam, Tuyển tập Thơ Việt Nam thế kỷ XX, …), nhưng dưới con mắt của Lê Hoài Lương thì thơ của chị chỉ là “dạng xếp chữ vần vè, ý tứ thì làng nhàng”.
Hồ Thế Phất là một nhà thơ cao niên, có quá trình sáng tác từ trước 1975. Cuộc sống của anh gắn liền với ruộng đồng, làng mạc quê hương. Thế mà Lê Hoài Lương lại cho là“nhà thơ lông ngông và vô tích sự”.
Và độc ác, bất nhân, vô đạo hơn nữa là với trường hợp của nhà thơ Lê Văn Ngăn (hội viên Hội Nhà văn Việt Nam đã qua đời), Lê Hoài Lương đã không những tự ý trích thơ mà còn lôi cả đời tư của nhà thơ này ra mà bình phẩm chê bai. “Tôi không thích con người ông trong đời sống, khi tiếp xúc. Thấy nó tẻ nhạt. Thấy nó bé mọn thế nào”.
Và còn nhiều người nữa đã bị Lê Hoài Lương lôi vào “tác phẩm” để châm chỉa, xuyên tạc một cách hết sức méo mó như nhà văn Mang Viên Long, … Ngay cả PGS.TS. Hồ Thế Hà, Lê Hoài Lương cũng ngạo ngược như đứng trên “tầm cao” để phán xét một cách láo xược trong khi tuổi tác cũng như trình độ học vấn của Lê Hoài Lương thật ra chưa đáng là học trò của vị PGS. kia (Lê Hoài Lương chỉ học Cao đẳng sư phạm)…
Chính nhờ được Hội Văn học - Nghệ thuật Bình Định tạo cơ hội nên Lê Hoài Lương điên cuồng lao vào cơn say trả thù không còn biết đến đạo lý, nhân văn và lẽ phải. Thế mà, một lần nữa Hội Văn học - Nghệ thuật Bình Định tạo điều kiện để Lê Hoài Lương bịp bợm, huênh hoang, tự đắc là: “Tôi tin mình làm đúng khi góp phần tôn vinh văn chương Bình Định”.?!...(Tạp chí Văn nghệ Bình Định số 36, tháng 4/2016).
