Thứ Tư, 5 tháng 6, 2013

CHÙM THƠ BÁO VĂN NGHỆ SỐ 22/2013

Chùm thơ Báo Văn nghệ số 22/2013

DƯƠNG ĐỨC KHÁNH
Một sớm bên cha

Ngày mẹ sinh tôi
trời tháng mười đầy gió
có tiếng khóc của mầm măng gãy ngọn
tiếng chim non khản giọng dưới mưa dầm
giọt mưa ngập ngừng mắt mẹ
đậu chót mái tranh mòn
cha mang tơi đội nón
xin làng mấy thân tre ngã
níu tháng ngày
tuổi cột cái cột con
còn ngọn tre cong oằn mùa bão
cha chắp thân kèo treo chiếc nôi tôi
và  cha lui cui trát tấm phên tre lồng gió
bằng trạc phân trâu cha gánh dọc đường làng…

Mẹ cứ gọi tôi “cái thỏng mắm đầu giàn”
từ  ngày cha đi biệt
từ  ngày tôi biết tung tăng ra ngõ
lần cuối cùng bên cha
là buổi sớm mai sau đêm đầu súng nổ
cha dắt tay  tôi ra vệ đường làng
lượm vỏ đạn rơi
vàng ngời trong cỏ

Trò chơi con trẻ đầu đời
cha dạy tôi thổi tiếng chim kêu từ ống đồng
lạnh toát
tiếng chim chòe, chim chiện
bay ra
mùi thuốc súng khét nồng
tôi nheo mắt vào vòng tối đen ngòm 
cha ơi, rồi hòn đạn đi đâu?...

ban mai ngẩn ngơ, ban mai trĩu nặng
cha trông ra vắng lặng đồng làng
mảnh ruộng cằn nửa đời cha cày vỡ
ngày mai lúa trổ
và  cánh đồng đêm qua lửa khói đã vào mùa…

HOÀI QUANG PHƯƠNG

Xe tăng và lá khô

Lá khô bay vào sân Bảo tàng ngoài trời
hai chiếc xe tăng xích chùng - hiện vật

Những chiếc lá từ cành cao
tò mò đậu xuống màu rỉ sắt
xe tăng mang tên U.S.A chết trận lúc nào?

Đi qua mùa đông
thay lá
cây xuân lên
nắng nhú lộc ngày

Hình hài xe tăng nằm thinh
ngày thêm mục nát
màu máu đọng từ lâu  
tiếng gầm xưa đã tắt
hai khối sắt còn đè xuống oan hồn ...

Những chiếc lá khô vun lên ngọn lửa
bên xác xe tăng
khói cuộn trào sóng biển...

BÙI NGỌC PHÚC
Hà Nội vỉa hè

Một tờ giấy lót làm chỗ ngồi
mỗi cái ghế như một bàn tay nhỏ
những cô gái Hà Nội xinh xinh
làm tôi bỡ ngỡ

Hà Nội, vỉa hè
tất cả hàng rong
hồn vía quê nghèo
mòn chân lối nhỏ

Hà Nội, vỉa hè
thèm một tiếng ve
làng cũ teo dần
chông chênh phố cổ

Hà Nội, Hà Nội ơi
vỉa hè nồng ấm quá!...
Sau chặng đường dài
ngồi nhâm nhi chén nước chè tươi
ngắm từng sợi tóc của mẹ trôi…

QUỲNH HOA
Dòng sông trẻ mãi

Lâu lắm mới nghe lòng thoáng nhẹ
Em ra sông ngắm nước ngắm con thuyền,
Sông Lam ơi sao dịu dàng đến vậy
Sắp tan vào biển cả lại xanh thêm

Sông đã giấu nỗi niềm nơi đáy nước
In vầng mây lụa bạch nắng phơi cao
Đôi bờ xanh rừng bần rặng đước
Xanh lên màu tha thiết ước ao…

Sống lại trong em tuổi xuân một thuở
Làn tóc mây thả gội ánh trăng vàng
Soi gương nước mỉm cười lặng lẽ
Ngẩng nhìn trăng e thẹn… mơ màng…

Em biết sông chẳng bao giờ lưu giữ
Những ưu tư sầu muộn trong lòng
Sau mưa lũ nước trong ngần trẻ lại
Ôm bóng mây mơ mộng chảy theo dòng!

TRẦN VẠN GIÃ
Trở về

Xót lòng gãy gánh long đong
Giang hồ tứ xứ tay không trở về

Phận mình là số nhà quê
Chân chai đường đất bờ đê cuối đời

Trở về  nghe tiếng mưa rơi
Từ trong xa thẳm vọng lời người xưa

Trở về  nằm võng đong đưa
Ca dao ngày cũ  vẫn chưa cạn tình

Rơm khô  phơi góc sân đình
óng vàng hạt lúa giật mình nhớ ai

Thương quê  từng những năm dài
Gieo neo hạt giống giêng hai nảy mầm

Nuôi người từ thuở xa xăm
Cho đời còn tỏa hương thầm cố hương

Trở  về với bóng trên đường
Hiu hiu ngọn gió vô thường bay qua

áo xưa còn tím hoa cà
Tình say khúc hát quê nhà là đây.

NGUYỄN THÁI DƯƠNG
Dấu chân chim

Con đường ấy có đôi giày cao đánh rơi chiếc gót
Mồ côi người đi
Dòng sông nọ có chuyến đò ngang đánh rơi mái chèo
Ngược xuôi vô định
Căn phòng kia có chiếc áo đỏ rụng vàng hạt nút
Treo trên tháng ngày…

Anh không tìm đâu ra từ hôm tay không cầm tay
Một con đường như thế
Một dòng sông như thế
Một căn phòng như thế

Nên anh đi tìm em
Ta đi tìm nhau
Chẳng thấy gì
Ngoài dấu chân chim
Nơi khóe mắt…


TRỊNH BỬU HOÀI
Mùa nước nổi ở Prek Chrey

Hàng cây còn soi bóng
Đôi bờ Mương Vú  đâu
Chim run đôi cánh mỏng
Trong sợi nắng bạc đầu

Ta về như  giấc mộng
Thao thức một bờ  lau
Cánh đồng xưa hoá sóng
Vỗ mãi một chân cầu

Ta về theo gió lộng
Hồn phiêu dạt chân mây
Buồn lan căn nhà trống
Giữa nghìn trùng gió lay

Ta về bên bóng gáo
Nhìn từng cánh lá khô
Không tìm ra nguồn cội
Rơi giữa dòng hư vô

Ta về sông vẫn chảy
Âm thầm dưới đáy sâu
Lặng câm đời cỏ dại
Giấu mình trong bùn nâu

Ta tìm sông tìm  đất
Chỉ thấy bóng xuồng câu
Hình như trong bát ngát
Mây trời soi bể dâu

Hàng cây còn đứng đó
Đôi bờ Mương Vú  đâu…

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

BÀI MỚI ĐẮNG

Truyện ngắn: BÊN CÁNH GÀ CHÁNH ĐIỆN _ NGUYỄN HẢI ĐĂNG

Bên cánh gà chánh điện phần 1 BÊN CÁNH GÀ CHÁNH ĐIỆN Xe dừng lại với tiếng xột xoạt trên mặt đường, như bao chuyến xe đã ghé qua từ thuở ...