Chủ Nhật, 31 tháng 3, 2024

NGÀY XUÂN NHỚ LƯU BỊ - HỒ THANH NGÂN

NGÀY XUÂN NHỚ LƯU BỊ Lưu Bị (161-223 sanh Tân Sửu mất Quý Mão) Tiên đế nhà Thục Hán. Lưu Bị nói: lành nhỏ chớ bỏ dữ nhỏ chớ làm. Lưu Bị nói: Tào Tháo bất nhân ta nhân Tào Tháo bất nghĩa ta nghĩa. Lưu Bị nói: anh em như tay chân phu thê như y phục. Quan Vũ nói: Ta sợ trời sợ đất sợ đại ca Lưu Bị. Lưu Bị là hậu duệ Hán Cao Tổ Lưu Bang. Dòng dõi Trung Sơn Tĩnh Vương Lưu Thắng. Đến thời Lưu Bị sa cơ thất thế bán giày cỏ mưu sinh. Đào viên kết nghĩa tình bạn tình đồng chí đẹp. Không sinh cùng năm chết cùng ngày cùng giờ. Thất bại trận Di Lăng với Đông Ngô bởi Lục Tốn. Lưu Bị lui về thành Bạch Đế, đây là nước cờ cao chứ không về Thục. Thành Bạch Đế gởi con côi cho Khổng Minh. Đây là nước cờ thăm dò Khổng Minh, cũng là tấm lòng thất xuất Kỳ Sơn cúc cung tận tụy đến chết của Khổng Minh. Lưu Bị tay trắng dựng nghiệp.Chia ba thiên hạ: Ngụy -Thục -Ngô (220-280) Là hào kiệt anh hùng một thời. Ngày xuân nhớ về Lưu Bị. S Đ 11/02/2024

Thứ Hai, 4 tháng 3, 2024

HOÀNG NGỌC ANH THƠ CÓ THỂ ĐỐT THIÊN ĐƯỜNG ẢO MỘNG HÓA MỘT ĐỜI HIU QUẠNH THÀNH HOA

Hoàng Ngọc Anh tên thật Huỳnh Tấn Tâm.Ông ghép tên ba người con thành bút danh.Ông sinh năm 1950. Trước khi trở thành lão nông an phận thủ thường ở thành phố Tuy Hòa. Ông từng là cử nhân khoa học xã hội học. Hoàng Ngọc Anh không chịu già về mặt tư tưởng thi ca, không bị thời gian bào mòn mình về mặt câu chữ. Ông viết: Thơ có thể đốt thiên đường ảo mộng Hóa một đời hiu quạnh thành hoa (Thơ điên) Thơ ông in báo nhiều,thù tạc nhiều, nhưng chưa in một đầu sách nào. Đến chơi nhà bạn - nhà thơ Trần Văn Lan , nhìn những hiện vật nhà quê ở góc nhà. Ông viết: Ta về hỏi trúc đang nghiêng nắng Hỏi chiếc gáo dừa vò nước trong Cha đi suốt mấy mùa rơm rạ Tiếng gà kêu ổ chát bên sông Ta muốn hiểu ngày xưa mưa nắng Cái đó cái lờ con cá vẫy đuôi Ta muốn biết bước mẹ về lẽ chẵn Cơm áo cuộc đời có bóng cha soi Ông hiểu về tình yêu nhân ngày valentine: Và em gót hài dạo bước Ta hiểu mộng đời đang say Đời tặng ta lời phối ngẫu Ta tặng em mùa nở hoa (Valentine và mùa xuân) Chào năm mới: Con chim khách mới hừng đông bén hót Chào một ngày hương sắc bình yên Tết của ta chắc của muôn loài có lẽ Một ngày vui một ngày khói sương (Sắp xuân) Niềm vui cũng mơ hồ sương khói nhẹ nhàng của người trải qua thất thập nhi tùng tâm sở dục bất du củ. Có khi buồn vô vọng: Biết đâu lá ngày vô vọng Gió nhặt tình rơi xem lại hình hài (Vuốt mặt tháng 12) Ơi tháng chạp có gì long đong mặc cả Ta chạ nhà otm tình vào tết phương xa (Vuốt mặt tháng 12) Sống ở phố mà ông mặc cả: Lời hẹn phố hôm sau Chưa đủ tiền Lương ít quá Dường hơi thở từng ngày hối hả Nhốt nỗi buồn hẽm phố hút sâu (Phố và em) Ngồi ở quán cà phê trời mưa mà buồn nhẹ nhàng: Đời buồn ta mãi vân vê Bao điều cũ mòn thế kỷ Chữ thiền cung bậc lặng im Xót xa đất đá rong rêu (Quán mưa) Không còn tuổi đi lãng mạn trong mưa nhưng ông cảm nhận cơn mưa: Có nghĩa là cơn mưa ẩn ngữ nỗi đau Đêm rót giữa quỳnh hương ngái ngủ Em gió xước niềm tin Chim khách vọng ngày thiếu nữ (Cảm nhận trong mưa) Trải qua sóng gió: Mưa bão bùng gió thịnh nộ thổi buốt trái tim Hiện thân là kẻ đồng hành với cô độc Từng trải: Ta ngồi viết chữ Tâm lên ngực mình đau nhói Lật chữ Thiền ta thấy mình lấm láp lời hứa nguyên sơ Hoàng Ngọc Anh hồn nhiên. Hoàng Ngọc Anh không đau đời màu mè câu chữ. Hoàng Ngọc Anh trải đời. Cái trải đời của lão nông tri điền. Cái trải đời của người đã bảy mươi tuổi làm theo tâm ý mình không sợ sai. S Đ 4/3/2024 Hồ Thanh Ngân

BÀI MỚI ĐẮNG

Truyện ngắn: BÊN CÁNH GÀ CHÁNH ĐIỆN _ NGUYỄN HẢI ĐĂNG

Bên cánh gà chánh điện phần 1 BÊN CÁNH GÀ CHÁNH ĐIỆN Xe dừng lại với tiếng xột xoạt trên mặt đường, như bao chuyến xe đã ghé qua từ thuở ...