Thứ Sáu, 15 tháng 4, 2022

CHÙM THƠ TRÀN ĐỨC TÍN 2

 

Thơ Trần Đức Tín

TRẦN ĐỨC TÍN
Bút danh: KHÉT
Sinh năm 1989
Quê quán: Cà Mau
Hiện sống và làm việc tại Tp. Hồ Chí Minh
Đã xuất bản
Rồi mình cũng xa lạ nhau, Nxb Hội Nhà văn, 2018.
Mình mắc cạn vào nhau, Nxb Hội Nhà văn, 2020.
- Ở đậu trong nhau, Nxb Hội Nhà văn, 2021.
Giải thưởng
Giải Nhì cuộc thi thơ Đồng bằng sông Cửu Long năm 2020; giải Khuyến khích cuộc thi thơ báo Văn nghệ 2019 - 2020 và nhiều giải thưởng khác.

-------
“Văn chương là chiếc phao cứu sinh cho những tâm hồn yếu đuối. Văn chương cũng là hồn người, không chỉ có hương thơm mà ở đó còn có những vực thẳm, hố đen. Có thể tôi từ hố đen mà đứng dậy hay gục ngã cũng được, quan trọng là tôi đang vẽ lại hồn mình trong những giây còn thở”.

Chạy đi cánh đồng

Con đã chạy về phía cánh đồng
chân trần và đầy vết xước
bước vương hương mạ non và có bước nhỏ máu
quay đầu lại
mùa mưa quê nghèo trùng trùng thâm quầng lên mắt mẹ

Có phải không mẹ, bên kia là bầu trời
bên kia đá cũng biết khóc
cánh cò trắng mang củi lửa ra đồng đốt bớt chút long đong

Con đã chạy qua mấy tuổi người mới hay mình thiếu mẹ
vạt áo nâu sòng phẳng lòng con nghẹn đắng
ai gọi đò
hay là tiếng hư không

Con phải chạy qua mấy đỉnh buồn nữa mới đến chiếc võng cuối trời
gió mùa này đong vào con tím bầm câu cổ tích
mẹ ơi
mẹ ơi

Hay con quỵ xuống giữa đồng để biết mẹ mênh mông...
 


Phương Nam ngạo khúc

Rạch trời rớt xuống
tay chống tay chèo
đầu đội nón lá
chân xỏ dép lào
kéo điếu thuốc gò
gác chân chữ ngũ
quăng chài dính điệu xuống xề ớ Vọng Kim Lang
những kẻ dong thuyền đời mình bạt dòng Cửu Long
làm tim tím lục bình cũng giật mình trong giấc mộng lang thang

Phương Nam lộng gió
tui thương em đêm trăng lên giả đò đi đặt vó
mấy con cá lìm kìm ngửa cổ uống trăng tan
rạch trời rớt xuống
những kẻ bạt mạng theo dòng Cửu Long vu vu tiếng sáo
tẻ nhạt gì mà rêu phong phủ đầy ngày ông bà mình đi khai hoang
lập ấp lập làng đặt tên sông là Cái Răng, Cái Nước
đêm giăng lưới ngẫm thừa thãi buồn nên bắt đại nhịp song lang

Rạch trời rớt xuống
núi đồi bạt ngàn
sông nước mênh mang
em có thương tui thì về nhà mẹ mà trồng lấy cọng ngò
đừng cơ cầu chi cho đau lòng con cúm na cúm núm
ngày chúng tui rạch trời rớt xuống
tay chỉ có cây dầm
môi chỉ có điệu hát
và tim đập nhịp Cửu Long giang.

Đi gặt giấc mơ 

Em hãy bày lên bàn những giấc mơ đi
ta sẽ đặt tên lại cho chúng
giấc mơ tuổi trẻ
giấc mơ tuổi già
giấc mơ con diều giấy và giấc mơ của đôi môi

Em có biết sông cũng ngủ và mơ
những ngày sông chảy vào tôi ngồi lặng im như tràng hạt
tôi hái vì sao thảy vào con nước
sông chạy về phía sau lưng đồi

Có những giấc mơ lẩn khuất
không ai dám gọi tên
làm gì có cổng trời nào trong tận sâu hồn cỏ
ta thừa sức bơi qua em như chạy điên cuồng trong bão
nhưng để làm gì
hay chỉ thở mà thôi

Tôi thường đi gặt những giấc mơ gần giống người
nó đã chết khi mầm chưa kịp nảy.

CHÙM THƠ TRÀN ĐỨC TÍN

 

Khét "Trở thành lời ca không bao giờ dám mỏi"

Bút danh : Khét
Sinh: 17 – 08 – 1989.
Quê quán: Cà Mau.
Hiện đang sống và làm việc tại TP. Hồ Chí Minh.
Hội viên Hội Nhà văn Thành phố Hồ Chí Minh.
Tác phẩm đã xuất bản:
  • Tập thơ Rồi mình cũng xa lạ nhau - NXB Hội Nhà Văn 2018.
  • Tập thơ Mình mắc cạn vào nhau - NXB Hội Nhà Văn 2020.
  • Tập thơ Ở đậu trong nhau - NXB Hội Nhà Văn 2021.
Giải thưởng:
- Giải Khuyến khích cuộc thi thơ Lục bát trên tập san Áo Trắng, NXB Trẻ 2019.
- Giải Khuyến khích cuộc thi thơ – truyện Văn hóa Đất Mới - Giáo phận Xuân Lộc 2019.
- Giải Khuyến khích cuộc Tạp bút Quê nhà yêu dấu trên tập san Áo Trắng, NXB Trẻ 2020.
- Giải Nhì cuộc thi Thơ Đồng bằng Sông Cửu Long lần VI năm 2020.
- Giải Khuyến khích cuộc thi Thơ báo Văn Nghệ 2019 – 2020.
- Giải Khuyến khích cuộc thi thơ Lục bát trên tập san Áo Trắng, NXB Trẻ 2021.
- Giải Nhà văn Trẻ - Hội Nhà Văn Thành phố Hồ Chí Minh 2021 với tập thơ Ở đậu trong nhau.
Quan niệm nghệ thuật:
Văn chương là chiếc phao cứu sinh cho những tâm hồn yếu đuối, tôi cũng không ngoại lệ.
Với tôi, văn chương là hồn người, không chỉ có hương thơm mà ở đó còn có những vực thẩm, hố đen. Có thể tôi từ hố đen mà đứng dậy hay gục ngã cũng được, quan trọng là tôi đang vẽ lại hồn mình trong những giây còn thở.

 
Nhà thơ trẻ Trần Đức Tín
Nhà thơ trẻ Trần Đức Tín
                                    
Thiên nga mù trong đầu tôi

con thiên nga trong đầu tôi mỗi tối
nó không ngủ vì nó không có mắt
ngày và đêm chỉ là một
như sự sống và cái chết đều trổ tóc bạc

tôi làm cuộc di cư trong đầu mình mỗi tối
trốn chạy khỏi ánh sáng
thứ ánh sáng nhợt nhạt của loài người
và âm điệu nhẫn nại của lửa truyền lại từ các cuộc chiến tranh
ngọn lửa khom lưng
và nó trở thành lời ca không bao giờ dám mỏi

thiên nga mù mổ văng ra một mảnh vỡ
may ra
còn một nơi để ta được sống
dù nó vẫn mù tăm.

Tuổi trẻ

tôi không kịp chạy về cánh đồng tuổi trẻ
để đặt lại tên cho nỗi buồn
có phải không
đời rạ rơm sống trong nước và chết trong lửa
không có đau đớn nào hiện diện trên đời

kể cả em
nếu tuổi trẻ là ly rượu
tôi đã say và vẽ ra những vùng trời
dẫu biết rằng không có cánh cửa nào phía sau đôi mắt biếc

và nếu em là đêm
tôi sẽ che lại mặt trời
ta hồn nhiên như cỏ cây mọc hoang trên nấm mộ

tuổi trẻ về như dao nhọn
găm vào đêm trôi.

Một ngày

một ngày tháng bảy năm hai không hai mốt
những bóng người gục xuống đại lộ
kéo lê giấc mơ
ngang đường lớn
ma sát giấc mơ
giữa nắng và mưa dồn dập
mỗi bước đi
họ đạp
dí bóng mình

thành thị xác xơ và đồng quê lam lũ
không có cái tay nắm cửa nào phía trước và sau lưng

loài người
hồi hương giấc mơ
bằng cách
di cư nó...

có phải tôi cũng muốn hồi hương?
ba mươi năm
ầu ơ cánh võng gieo xuống ruộng đồng
trổ lên ngút ngàn chai sạn
lời ru lạc dấu về nhà

một ngày tháng bảy năm hai không hai mốt
tôi mang giấc mơ hồi hương của mình bày ra căn trọ
giấc mơ nhỏ quá không dám đựng vào chiếc ba - lô
bóng tôi lạnh hơn bóng tường

một ngày tháng bảy năm hai không hai mốt
tôi hồi hương giấc mơ
bằng cách
vấn khăn tang cho mình.

Mùa trên đất

chỉ còn một điệu lý cho chúng ta
trên đất này đầy nghĩa trang và đền miếu
đầu nhang đỏ như màu mắt mẹ

người đàn bà sinh ra sự sống
cái chết đến từ đâu

thôi ngợi ca về bông lúa
mùa trên đất này là mùa khói
chúng ta đóng cửa
khóc lên cùng chiếc bóng

những chiếc bóng lầm lụi đi về
ngàn năm chúng ta cúng tế bóng mình bằng rượu

đêm ba mươi
tôi đắp thêm một ngôi mả lạng
nhốt bóng bọn mình.

Giấc mơ có đốm

những người việt về trong giấc mơ tôi
có đôi mắt ngàn năm không ngủ
có ngọn lửa chưa bao giờ đốt

ngọn lửa đỏ bấc đêm giông
âm ỉ tộc người lam lũ
ngọn lửa cháy lan cánh diều da vàng
nóng ran chiếc nôi ta
du mục

chúng mình gánh quê đi đâu
que nhang nào không khói

tôi bỗng sợ bước chân hằn trên đồng bằng, núi non và bờ bãi

tôi xẻo thịt cơn mơ
đắp lên mộ an nam
cùng lời ru cuối cùng của mẹ

đêm nay
ăn hết những giấc mơ có đốm
còn sót lại đôi mắt người việt
nhìn chằm chằm vào tôi.

 

Tác giả: Trấn Đức Tín



CÙNG MỘT TÁC GIẢ

BÂNG KHUÂNG THÁNG TƯ - HUỲNH KHANG

 BÂNG KHUÂNG THÁNG TƯ.

Tháng Tư về có nỗi nhớ mênh mông
Nhớ ruộng đồng rộn ràng mùa gặt hái
Mới hôm nào lúa vẫn còn con gái
Tháng Tư về đồng lúa đã vàng ươm…
Tháng Tư về thơm nỗi nhớ rạ rơm
Thèm bát cơm ngạt ngào hương lúa mới
Diều no gió chao mình, bay phấp phới
Khói lên mây, hương cốm lựng cánh đồng.
Tháng tư về có nỗi nhớ lông bông
Sân trường vắng chiếc lá bàng rơi vội
Cánh phượng đỏ cựa mình như vẫy gọi
Nắng hạ về. Mùa thi cuối…bâng khuâng.
Cuối tháng 3//2022. Khờ Ang


BÀI MỚI ĐẮNG

Truyện ngắn: BÊN CÁNH GÀ CHÁNH ĐIỆN _ NGUYỄN HẢI ĐĂNG

Bên cánh gà chánh điện phần 1 BÊN CÁNH GÀ CHÁNH ĐIỆN Xe dừng lại với tiếng xột xoạt trên mặt đường, như bao chuyến xe đã ghé qua từ thuở ...