ĐÊM Ở QUÊ
Gió buồn gẩy sợi mưa gầy
Đẩy vầng trăng khuyết lạc đầy ngõ xưa
La đà gió quẩn màn thưa
Lá đa ngoài ngõ như vừa chợt buông.
*.
Làng Đá, 13 tháng 03.2020
ĐẶNG XUÂN XUYẾN
|
|
thư từ bài vở xin gửi về : hothanhngancm@gmail.com HỒ THANH NGÂN Hội viên hội văn học nghệ thuật Cà Mau Hội viên hội văn học nghệ thuật Phú Yên Hiện sống và viết tại Cà Mau Tác phẩm đã xuất bản : Sông Đốc Ngày Nắng Muộn - Nxb Thanh Niên (2016) Phương Nam Lộng gió - Nxb Hội Nhà Văn (2018) Trường Ca Nhớ Phú Yên - Nxb Hội Nhà Văn (2019 ) Chiều Ở Phía Ngược Gió - Nxb Hội Nhà Văn (2020)
Chủ Nhật, 15 tháng 3, 2020
ĐÊM Ở QUÊ - ĐẶNG XUÂN XUYẾN
Thứ Năm, 12 tháng 3, 2020
XUÂN XA - LÊ KIM THƯỢNG
XUÂN XA
Bỏ Quê lên núi đại ngàn
Ẩn mình trong đất bazan quên đời
Dã Quỳ vàng nở rực trời
Ấm trong tôi cả một thời lạc trôi
Xuân Quê Nhà... thuở xa xôi
Khung trời kỷ niệm trong tôi còn gì?...
Lúa đồng con gái đương thì
Ủ men hương đất, nhẹ đi vào lòng
Trưa vàng gió thổi qua song
Thơm thơm hương lúa, nồng nồng hương cau
Con Chuồn Chuồn Ớt cõng nhau
Vòng quanh trên đọt Bí, Bầu đong đưa...
Ruộng đồng đâu quản sớm trưa
Thương em dầu dãi nắng mưa tảo tần
Chùa Quê thả tiếng chuông ngân
Tiếng trầm tha thiết, bâng khuâng thở dài
Chiều buông tím vạt áo dài
Sương rơi đầu gió, núi cài trăng non
Sớm hôm chăm chút đàn con
Thương thân Cha, Mẹ héo mòn tháng năm...
***
Xuân về... xa xứ băn khoăn
Mưa trôi ký ức, buồn lăn dốc ngày
Tơ giăng phiền muộn treo đầy
Sợi thương, sợi nhớ bủa vây lòng vòng
Bến sông, chiều lắng nao lòng
Hoa trôi, bèo giạt giữa dòng lênh đênh
Tràn sông, sóng vỗ mặt ghềnh
Thuyền trôi vô định, nhẹ tênh mái chèo
Năm cùng, tháng tận gieo neo
Cô đơn một mãnh trăng treo bạn bầu
Tắc Kè kêu động rầu rầu
Vườn sau rụng tiếng tàu cau rơi mềm
Nhớ Quê thao thức nỗi niềm
Nhang tàn, nến lụn, trăng đêm héo gầy
Một đời trầy trật, trật trầy
Có Không - Còn Mất - Tỉnh Say - Thăng Trầm
Trăm năm rồi đến ngàn năm
“Hà nhân, thiên hạ...” khóc thầm tình riêng
Tôi ru Tôi ngủ... lành yên
Câu Kiều bay bỗng qua Miền Sắc Không...
3/2020
LÊ KIM THƯỢNG
Bỏ Quê lên núi đại ngàn
Ẩn mình trong đất bazan quên đời
Dã Quỳ vàng nở rực trời
Ấm trong tôi cả một thời lạc trôi
Xuân Quê Nhà... thuở xa xôi
Khung trời kỷ niệm trong tôi còn gì?...
Lúa đồng con gái đương thì
Ủ men hương đất, nhẹ đi vào lòng
Trưa vàng gió thổi qua song
Thơm thơm hương lúa, nồng nồng hương cau
Con Chuồn Chuồn Ớt cõng nhau
Vòng quanh trên đọt Bí, Bầu đong đưa...
Ruộng đồng đâu quản sớm trưa
Thương em dầu dãi nắng mưa tảo tần
Chùa Quê thả tiếng chuông ngân
Tiếng trầm tha thiết, bâng khuâng thở dài
Chiều buông tím vạt áo dài
Sương rơi đầu gió, núi cài trăng non
Sớm hôm chăm chút đàn con
Thương thân Cha, Mẹ héo mòn tháng năm...
***
Xuân về... xa xứ băn khoăn
Mưa trôi ký ức, buồn lăn dốc ngày
Tơ giăng phiền muộn treo đầy
Sợi thương, sợi nhớ bủa vây lòng vòng
Bến sông, chiều lắng nao lòng
Hoa trôi, bèo giạt giữa dòng lênh đênh
Tràn sông, sóng vỗ mặt ghềnh
Thuyền trôi vô định, nhẹ tênh mái chèo
Năm cùng, tháng tận gieo neo
Cô đơn một mãnh trăng treo bạn bầu
Tắc Kè kêu động rầu rầu
Vườn sau rụng tiếng tàu cau rơi mềm
Nhớ Quê thao thức nỗi niềm
Nhang tàn, nến lụn, trăng đêm héo gầy
Một đời trầy trật, trật trầy
Có Không - Còn Mất - Tỉnh Say - Thăng Trầm
Trăm năm rồi đến ngàn năm
“Hà nhân, thiên hạ...” khóc thầm tình riêng
Tôi ru Tôi ngủ... lành yên
Câu Kiều bay bỗng qua Miền Sắc Không...
3/2020
LÊ KIM THƯỢNG
Thứ Tư, 4 tháng 3, 2020
THỀ BỎ RƯỢU - ĐẶNG XUÂN XUYẾN
THỀ BỎ RƯỢU
*
Đang ngon giấc ngủ thì điện thoại đổ chuông.
Lại là Tú.
Nhấc máy lên, lão sổ luôn: - Lại gì nữa đây, Tú? Anh đâu có thù oán với mày mà mày cứ hành củ tỏi anh mãi thế? Sáng tinh mơ đã nheo nhéo nheo nhéo. Giờ anh tranh thủ ngủ trưa cũng bị mày mè nheo là sao? Tha cho anh đi mày...
Tú nhăn nhở cười:
- Điện đến xin lỗi sáng nay đã làm anh mất ngủ. Muốn tạ lỗi anh bằng can rượu quê vừa mang lên. Có nhận không để chiều em mang đến.
Ôi thằng này. Rượu chè cái gì? Nói ra chỉ thêm bực! Lần trước, mượn 3 can 20 lít bảo về quê mang rựơu lên, sẽ biếu lão một can để ngâm rượu thuốc, “thi thoảng em đến có uống trạc cũng đỡ ngại”. Lão hăm hăm hở hở, san san sẻ sẻ từ bình nọ sang bình kia để chứa thêm rượu. Những 20 lít cơ mà! Lão chờ, chờ đến đỏ cả con mắt nó mới mang rượu đến, nhưng không phải can 20 lít mà là can 2 lít. Lão choáng khi thấy nó “khệ nệ” xách can rượu 2 lít, đặt lên bàn, rồi nhắc đi nhắc lại, rất trịnh trọng là rượu quê nấu men gạo chuẩn, nguyên chất đấy. “Quý anh lắm, em mới để dành cả can rượu đấy.”. Grăng-đê sống lại, chắc cũng phải đứng từ xa vái lấy vái để, mong nó chiếu cố thu nạp làm đệ tử!
Ư hữ vài câu, lão bảo dạo này sức khỏe có chiều xuống cấp nên đang quyết tâm bỏ rượu. Nó phá lên cười, cực đểu: - Anh dỗi rượu? Anh quyết tâm bỏ rượu? Hay anh đang viết truyện cười đấy? .... Hố hố hố.... Có mà bỏ thêm rượu mới vào trong dăm ba hũ! Dám thề bỏ rượu không hở sâu rượu?
Từ nhỏ, lão có nguyên tắc là không được lấy lời thề để xây dựng và củng cố niềm tin nơi người khác. Nếu buộc phải thề thì tuyệt đối không thề sai sự thật. Nhưng cuộc sống, đôi khi vì quá bức xúc hoặc khi rượu đã phê phê khiến lão không giữ được tỉnh táo mà phạm vào nguyên tắc đó. Lần này cũng vậy, phần vì bực khi nhớ lại chuyện cũ, phần vì muốn nhanh cúp máy để ngủ bù mấy đêm mất ngủ nên lão thề đại. Nghe lão thề, nó lặng người rồi vớt vát: - Ừ thì em cứ nói thế.... Nếu cần rượu ngâm thuốc thì alô, em sẽ mang đến. Rượu nhà nấu nên an toàn anh ạ.
Cúp máy xong mới ân hận. Chẳng lẽ lão phải bỏ rượu thật? Ôi... lại thề! Lần này, chắc phải để “lời thề cá trê chui ống”!
*.
Hà Nội, ngày 21 tháng 01 năm 2016
ĐẶNG XUÂN XUYẾN
|
Đăng ký:
Nhận xét (Atom)
BÀI MỚI ĐẮNG
Truyện ngắn: BÊN CÁNH GÀ CHÁNH ĐIỆN _ NGUYỄN HẢI ĐĂNG
Bên cánh gà chánh điện phần 1 BÊN CÁNH GÀ CHÁNH ĐIỆN Xe dừng lại với tiếng xột xoạt trên mặt đường, như bao chuyến xe đã ghé qua từ thuở ...
-
Chuyện của chị Linh giò chả (Truyện ngắn Đặng Xuân Xuyến) * Hôm trước, lâu rồi, chả hiểu duyên cớ gì, chị Linh giò chả tự dưng “bắt ...
-
NHỮNG NGƯỜI PHỤ NỮ Tôi lên Cà Mau, hè này coi thi học sinh t.h.p.t tốt nghiệp. Làm giáo viên thì phải coi thi làm nhiệm vụ bắt ...