NGẪM NGỢI ĐỜI NGƯỜI
Phạm Ngọc Thái
Chiều mệt mỏi. Ta ngồi ngẫm ngợi...
Đời người bao nắng, gió, mưa sa
Dẫu trong hồn vẫn chưa dứt phong ba
Nhưng "cuộc sống - tình yêu" thì đã mãn
Em đã hết. Thân tàn. Vui, buồn đều cạn
Óc chai lỳ như một kẻ vô tri
Nghe bốn phương tình: toàn thấy tiếng chia ly !?
Ừ thì thôi, đi đi ! Không tiếc nữa...
Yêu đã đủ. Khát vọng giờ cũng thỏa.
Sống làm người chỉ đến thế mà thôi !
Vượt hơn lên chán vạn kẻ trên đời
So các bậc tài nhân, đâu có kém.
Để lại nước non, một tấm hình thương mến
Quê hương sẽ ôm ấp tấm lòng ta
Nay hòa chút lệ đời, viết chương cuối khúc tình ca
Rồi dứt bỏ ra đi, không còn lưu luyến nữa.
Ta đã sống cuộc đời đầy ý nghĩa
Đạp trên tiền, danh vị để mà đi...
( thì chuyện áo cơm ai chẳng phải lo vì )
Có vào chốn ngàn thu, ung dung bay cánh hạc.
Chiều mệt mỏi. Đôi vần thơ tan tác...
Ngẩng nhìn trời. Ta gọi: Thế nhân ơi !
Xin rũ sạch bụi trần. Trọn một kiếp người.
Bay lên chín tầng cao... Kẻ lữ hành cô độc...
7.7.2019
|
|
thư từ bài vở xin gửi về : hothanhngancm@gmail.com HỒ THANH NGÂN Hội viên hội văn học nghệ thuật Cà Mau Hội viên hội văn học nghệ thuật Phú Yên Hiện sống và viết tại Cà Mau Tác phẩm đã xuất bản : Sông Đốc Ngày Nắng Muộn - Nxb Thanh Niên (2016) Phương Nam Lộng gió - Nxb Hội Nhà Văn (2018) Trường Ca Nhớ Phú Yên - Nxb Hội Nhà Văn (2019 ) Chiều Ở Phía Ngược Gió - Nxb Hội Nhà Văn (2020)
Thứ Năm, 26 tháng 12, 2019
NGẪM NGỢI ĐỜI NGƯỜI - PHẠM NGỌC THÁI
CHUYỆN CŨ - ĐẶNG XUÂN XUYẾN
CHUYỆN CŨ...
- Kính tặng chú Trần Quốc Phiệt
nhân đọc comments bài NGƯỜI XƯA -
Cháu vốn đa tình mà thủy chung
Mười năm vun mãi khối si tình
Nào đâu biết được người ta đã
Lặng lẽ lên đò để quên sông.
Cháu khờ, khờ lắm. Chú biết không
Cứ ngỡ sông kia chả uốn dòng
Đem gán Xuân thì vào ảo mộng
Đâu ngờ gió lạnh phủ kín sông.
Cháu rõ người ta vội cưới chồng
Cưới người chồng đó có như không
Cứ nghĩ sầu tình vừa tỉnh mộng
Sao lòng còn ở ngã ba sông.
Cháu nhắc bao lần đừng ngoái trông
Thây kệ người ta nợ vợ chồng
Nhưng mà đằng đẵng mười năm mộng
Cứ rức trong lòng tiếng sáo Trương!
*.
Hà Nội, 22 tháng 12.2019
ĐẶNG XUÂN XUYẾN
.
|
Chủ Nhật, 22 tháng 12, 2019
ÔI ... RẤT MAY CHO CỤ TỐ - TA HỮU ĐÌNH ( QUÃNG NINH )
|
THƠ NGUYỄN KHÔI
VĨNH BIỆT "TẢN VIÊN SƠN- TẠP CHÍ"
(Tặng : Nhà thơ Yên Giang) ------- Lời thưa : Ngày 1-8-2008 tỉnh Hà Tây được sáp nhập vào Thủ đô Hà Nội , là niềm vui của nhiều người, nhưng cũng không ít người thuộc giới Văn Hóa ( nhất là các Nhà văn, Nhà thơ) thấy bùi ngùi " không khéo sẽ mất đi cái hồn cốt của Văn hóa Xứ Đoài" ( một trong tứ Trấn của Nước Đại Việt xưa nghìn năm Văn hiến ) ? Chả thế mà Nhà thơ Phạm Việt Long đã xuất thần bài "Văn tế tỉnh Hà Tây-Điếu Hà Tây tỉnh" nổi tiếng. Xưa nay, theo Luật Triều Đình khi Đất đã đi thì Người ( các Văn nghệ sĩ Hà Tây) cũng phải khăn gói quả mướp đi theo , trong gói hành trang nhập cư đó có " Tạp chí Tản Viên Sơn" bề thế của Xứ Đoài ( đã từng lừng lẫy ngang ngửa với " Văn hóa Nghệ An", " Cửa Biển- Hải Phòng", " Người Kinh Bắc","Văn Nhân- Nam Định"., "Vùng Mỏ- Quảng Ninh"...) Rồi ,hình như lãnh đạo Thủ Đô cũng hiểu tâm tư các Kẻ sĩ xứ Đoài nên dù tất cả đã vào Hội VHNT Hà Nội, những vẫn cho Tạp chí Tản Viên Sơn cùng Trụ sở, xe cộ , Ban biên tập tồn tại ở dạng "bao cấp" đầy đủ ...Nhưng rồi cái gì đến thì phải đến, sáng nay 19/12/2019 nhân dự Hội thảo ở Trụ sở Hội 19- Hàng Buồm, được Nhà thơ Yên Giang cho biết " Tạp chí Tản Viên Sơn" đã đình bản ! NK có đôi vần cảm khái : * Thế là đứt " Tản Viên Sơn - Tạp chí" ! hồn Hà Tây không còn vẩn chút gì Chung cư mới chen dày đường Tố Hữu Chiều Hà Đông không thấy bóng Ba Vì (1). * Sông Đáy chết chẳng in hình Phủ Quốc Sông Nhuệ đen là cống thải Thủ Đô Trời mịt mùng những bụi mù Ô nhiễm Người xếp hàng vào Bệnh viện Ung thư. * "Tản Viên Sơn..." một thời Thơ cất cánh Những trang Văn đẹp Bương Cấn, Sài Sơn Nay hoài niệm mơ "Hà Tây quê lụa" Văn sĩ về vườn " hưu" món lương còm. * Thế là hết ! ơi Xứ Đoài mây trắng Xin nghiêng mình Vĩnh biệt "Tản Viên Sơn..." ! Sớm nay ở Hàng Buồm nghe " định hướng"... Thủ thỉ buồn chia sẻ với Yên Giang .(2) ------ (1) Nhái câu thơ Quang Dũng " Chiều xanh không thấy bóng Ba Vì", vì bây giờ các Chung cư Nhà chọc giời 30- 40 tầng mọc lên như nấm ở Hà Đông che khuất tầm mắt... (2) Nhà thơ Yên Giang, trong Ban biên tập Tản Viên Sơn . Viết tại 19 Hàng Buồm 19-12-2019
|
Thứ Sáu, 20 tháng 12, 2019
VÀ TÔI - ĐẶNG XUÂN XUYẾN
VÀ TÔI
Một người góc chợ la cà
Một người lẩn giữa cõi ma ú òa
Và tôi một kẻ mù lòa
Ngu ngơ đặt cược quan tòa xứ gian.
*.
Hà Nội, 15 tháng 12.2019
ĐẶNG XUÂN XUYẾN
NGÀY XƯA HOÀNG THỊ - TRƯƠNG VĂN KHOA
NGÀY XƯA HOÀNG THỊ …
Sài Gòn có một quán café “Hoa vàng“, trước kia còn gọi là “Động hoa vàng”. Quán nằm ở Ngã Tư Bảy Hiền, trang nhã, tĩnh mịch và rất nên thơ. Khách thường là những người đứng tuổi. Ai vào, nếu dể ý một tí sẽ thấy một “lão nông” ngồi lặng lẽ ở góc nhà. Đó chính là thi sĩ Phạm Thiên Thư, tác giả của những bài thơ nổi tiếng được Phạm Duy phổ thành những tình khúc bất hủ.
Mỗi khi căn phòng vang lên giai điệu mượt mà “Em tan trường về, đường mưa nho nhỏ, anh theo Ngọ về…”, ông lại nhắm mắt, ngồi bất động như một vị thiền sư, thả hồn về những dĩ vãng xa xưa…Ngày ấy, trên con đường trải nắng vàng, cậu học trò lặng lẽ theo sau cô gái tên Ngọ đi học về, nàng mặc áo dài trắng, tay ôm cặp, mái tóc xoã ngang vai… Chàng si tình, để lại những vần thơ xót xa và lung linh mãi đến sau này…
“…Em tan trường về
Cuối đường mây đỏ
Anh tìm theo Ngọ
Dấu lau lách buồn…
…Em tan trường về
Đường mưa nho nhỏ
Trao vội chùm hoa
Ép vào cuối vở…”
TRĂNG THỀ - LÊ KIM THƯỢNG
TRĂNG THỀ
“Ngồi buồn khuấy nước giỡn trăng
Nước xao trăng lặn… buồn chăng hỡi buồn…”
Canh khuya chùa vọng tiếng chuông
Trăng thề chung thủy từ muôn năm nào
Trăng trôi lặng lẽ tầng cao
Bóng chao mặt nước ngọt ngào sóng xô
Tình xưa… trăn trở bên hồ
Một vầng trăng bạc… lõa lồ dung nhan
Nửa khuya… trăng vẫn căng tràn
Trăng rơi da trắng nồng nàn hương yêu
Đêm trăng… vườn mộng chim kêu
Nụ hôn nồng ấm cho nhiều bâng khuâng
Trăng mười sáu sáng trong ngần
Bên em… tôi có hai vầng trăng tươi
Trăng rơi giọt sáng môi cười
Rơi câu thề thốt… thương người trăm năm…
***
Em đi… bỏ lại đêm rằm
Trăng thề còn hẹn… tháng năm muộn phiền
..........
Thứ Năm, 5 tháng 12, 2019
PHẢN HỒI VỀ BÀI VIẾT ÔNG NGUYÊN LẠC
PHẢN HỒI VỀ BÀI VIẾT CỦA ÔNG NGUYÊN LẠC
Khoảng hai năm nay, trên một số trang báo mạng xuất hiện nhiều bài viết nhằm vào các cây viết: Thái Quốc Mưu, Phạm Ngọc Thái, Châu Thạch, Đặng Xuân Xuyến… bằng lối viết hợm hĩnh, “chọc ngoáy đời tư”, bẻ cong ngòi bút để tự đánh bóng tên tuổi. Tác giả những bài viết đó là ông Nguyên Lạc (Nguyễn Lạc), hiện đang định cư ở Hoa Kỳ.
Xin tham khảo bài phản biện của vài “nạn nhân”:
- Đặng Xuân Xuyến:
- Thái Quốc Mưu:
- Châu Thạch:
Còn rất nhiều nạn nhân khác mà tôi không biết, ví dụ 2 ông PTD, NVN (theo BÀN VỀ CHỮ LIKE TRÊN FACEBOOK của Nguyên Lạc) đã lên tiếng: Nguyên Lạc “là thùng rỗng, hỡm đời, loè người, thường dùng thuốc độc phê bình thơ. Đừng phí lời với người ấy.”, và “Nguyên Lạc trình độ chưa đầy cái lá mít, viết câu thơ còn chưa xong thì phê bình thơ cái con mẹ gì!”
Gần đây, 15 tháng 11.2019, ông Nguyên Lạc lại mượn bài TRAO ĐỔI VỚI NHÀ THƠ NGUYỄN VƯỢNG VỀ NGÔN NGỮ TRONG THI CA của nhà phê bình văn học Nguyễn Xuân Dương để công kích, miệt thị nhà thơ Đặng Xuân Xuyến. Tôi thấy buồn cười quá nên copy những lời comment của ông Nguyên Lạc chia sẻ tới một số email mà tôi trân quý
1. Tôi chia sẻ tới một số email trân quý:
Ông Nguyên Lạc này buồn cười lắm. Đầu năm vô cớ gây sự với anh Đặng Xuân Xuyến, bác Châu Thạch, bác Phạm Ngọc Thái. Giờ lại gây sự tiếp với bác Nguyễn Xuân Dương, anh Đặng Xuân Xuyến.
Viết ngô nghê thế này mà cứ thích gây sự với mọi người để đánh bóng tên tuổi mình.
1
|
VẤN VƯƠNG - LÊ KIM THƯỢNG (NHA TRANG )
VẤN VƯƠNG
Hôm qua em đến tìm tôi
Vẫn dung nhan ấy… vẫn đôi mắt huyền
Dù cho chẳng trọn tơ duyên
Tình ta sau trước trinh nguyên vẹn mười…
***
Môi xinh chúm chím khẻ cười
Nụ hôn ngày cũ… trao người tình xưa
Mắt buồn nhớ buổi tiễn đưa
Ngày mong tháng đợi nắng mưa thất thường
Nắng vàng soi mắt người thương
Rèm mi khép kín, môi hường hồn nhiên
Tình xa mấy chặng ưu phiền
Lệ sầu rơi xuống bình nguyên mưa nguồn
Lao lung tóc xõa sợi buồn
Tay em mười ngón dài suôn xanh gầy
Tình đầu dù đã xa bay
Còn thơm chăn gối… ngất ngây bồi hồi…
“Chẳng thà không gặp thì thôi…”
Tình xưa duyên cũ thề bồi biển dâu
Em ơi… lỡ hái trái sầu
Thì nay đành chịu Mưa Ngâu quan hà
Trăng về rồi lại trăng qua
Để cho gió cuốn hồn hoa thở dài
Lặng lờ bến đợi chờ ai
Sông khuya chở nỗi u hoài tha hương
Vườn yêu giờ đã nhạt hương
Trăng thề lỗi hẹn buồn vương ánh tà
Mối tình xưa cũ thiết tha
Còn đâu em… mộng dưới hoa yêu kiều…
***
Gần thương… xa cũng thương nhiều
Nhớ mai nồng ấm... nhớ chiều say mê
“Mình về sao được mà về…
Mảnh trăng còn đó… lời thề còn đây…”
Nha Trang, tháng 12. 2019
LÊ KIM THƯỢNG
“...” Ca dao
Vùng tệp đính kèm
Thứ Sáu, 29 tháng 11, 2019
ĐỂ HIỂU THÊM VỀ ÔNG NGUYÊN LẠC - ĐỖ ANH TUYẾN (THÁI BÌNH )
ĐỂ HIỂU THÊM VỀ ÔNG NGUYÊN LẠC
Khoảng hai năm nay, trên một số trang báo mạng xuất hiện nhiều bài viết nhằm vào các cây viết: Thái Quốc Mưu, Phạm Ngọc Thái, Châu Thạch, Đặng Xuân Xuyến… bằng lối viết hợm hĩnh, “chọc ngoáy đời tư”, bẻ cong ngòi bút để tự đánh bóng tên tuổi. Tác giả những bài viết đó là ông Nguyên Lạc (Nguyễn Lạc), hiện đang định cư ở Hoa Kỳ.
Xin tham khảo bài phản biện của vài “nạn nhân”:
- Đặng Xuân Xuyến:
- Thái Quốc Mưu:
- Châu Thạch:
Còn rất nhiều nạn nhân khác mà tôi không biết, ví dụ 2 ông PTD, NVN (theo BÀN VỀ CHỮ LIKE TRÊN FACEBOOK của Nguyên Lạc) đã lên tiếng: Nguyên Lạc “là thùng rỗng, hỡm đời, loè người, thường dùng thuốc độc phê bình thơ. Đừng phí lời với người ấy.”, và “Nguyên Lạc trình độ chưa đầy cái lá mít, viết câu thơ còn chưa xong thì phê bình thơ cái con mẹ gì!”
Gần đây, 15 tháng 11.2019, ông Nguyên Lạc lại mượn bài TRAO ĐỔI VỚI NHÀ THƠ NGUYỄN VƯỢNG VỀ NGÔN NGỮ TRONG THI CA của nhà phê bình văn học Nguyễn Xuân Dương để công kích, miệt thị nhà thơ Đặng Xuân Xuyến. Tôi thấy buồn cười quá nên copy những lời comment của ông Nguyên Lạc chia sẻ tới một số email mà tôi trân quý
|
CHÙM THƠ TÌNH LÃNG MẠN - PHẠM NGỌC THÁI (HÀ NỘI )
CHÙM THƠ TÌNH LÃNG MẠN - PHẠM NGỌC THÁI
EM TẮM
Kỷ niệm với người nhi nữ xa
Anh ngắm nhìn em tắm
Tấm thân trần mênh mông
Biển tình tràn say đắm
Em của anh biết không !?
Tấm thân em bảo vật
Của tạo hóa sinh ra
Dành cho anh yêu đó !
Mãi còn ở tít xa...
Tấm thân em trắng ngần
Từng đừng viền anh ngắm
Hai bầu sữa thơm lành
Chờ ngày anh uống cạn
Ngã ba em suối ngọt
Chảy róc rách bên trong
Có rừng xanh bao bọc
Chờ ngày anh vô thăm
" Em đêm nhớ, ngày mong
Tan nát cả cõi lòng "...
Em bảo anh như vậy
Anh lại càng thương em.
Giữa đất trời bão giông
Tình ta còn cách trở
Nhưng trong trái tim anh
Cưng mãi nằm ở đó !
Anh nhìn em yêu tắm
Qua màn hình zalo
Hãy chờ ngày anh đến
Tặng em cả trời mơ...
|
Đăng ký:
Nhận xét (Atom)
BÀI MỚI ĐẮNG
Truyện ngắn: BÊN CÁNH GÀ CHÁNH ĐIỆN _ NGUYỄN HẢI ĐĂNG
Bên cánh gà chánh điện phần 1 BÊN CÁNH GÀ CHÁNH ĐIỆN Xe dừng lại với tiếng xột xoạt trên mặt đường, như bao chuyến xe đã ghé qua từ thuở ...
-
Chuyện của chị Linh giò chả (Truyện ngắn Đặng Xuân Xuyến) * Hôm trước, lâu rồi, chả hiểu duyên cớ gì, chị Linh giò chả tự dưng “bắt ...
-
NHỮNG NGƯỜI PHỤ NỮ Tôi lên Cà Mau, hè này coi thi học sinh t.h.p.t tốt nghiệp. Làm giáo viên thì phải coi thi làm nhiệm vụ bắt ...