Thứ Ba, 31 tháng 10, 2017

MỖI ÁNH SAO THI CA SÁNG MỘT VẺ URAL- TRIỆU LAM CHÂU

Triệu Lam Châu

MỖI ÁNH SAO THI CA SÁNG MỘT VẺ URAL

Triệu Lam Châu: Kỷ niệm một trăm năm (7/11/1917 – 7/11/2017) Cách mạng Tháng Mười Nga vĩ đại, tôi xin đăng lại tác phẩm này với lòng biết ơn sâu sắc nền văn hoá Nga và dân tộc Nga anh em.

Hai năm trước đây, tình cờ tôi được đọc một chùm thơ hết sức độc đáo của nhà thơ Châu Hồng Thuỷ trên Trang mạng văn học Người bạn đường (nguoibanduong.net) – Cơ quan ngôn luận của Hội Văn học Nghệ thuật Việt Nam tại Nga, Trụ sở đóng tại thủ đô Mátxcơva.
Chùm thơ ấy nói lên cảm xúc của nhà thơ, khi đứng bên cột mốc phân chia ranh giới giữa Châu Á và Châu Âu trên dãy núi Ural hùng vĩ của nước Nga xa xôi.

Bất chợt tôi lại nhớ về kỷ niệm cũ, hồi còn học cấp hai trường làng ở xã Đức Long, Hoà An, Cao Bằng miền núi quê tôi. Đó là năm 1966 trong giờ học địa lý do cô Vũ Thị Thảo phụ trách, có bài nói về Dãy núi điệp trùng Ural, một ranh giới tự nhiên phân chia hai châu lục khổng lồ Á – Âu. Dãy núi hùng vĩ ấy kéo dài hơn hai ngàn năm trăm cây số, từ nước Cộng hoà Kadắcxtan ở miền Trung Á, lên đến tận biển Bắc Băng Dương lạnh giá của Liên bang Nga.
Tôi ngước đôi mắt tròn xoe của mình lên nhìn theo tay cô giáo chỉ bản đồ treo trên bảng – mà tưởng tượng thấy thấy lồng lộng xa thẳm muôn trùng. Một cái gì đó thật kỳ thú, bí ẩn chứa chan ở nơi xa xăm ấy – như thúc giục bao trái tim nồng cháy hãy bay ngay tới đó mà khám phá, thám hiểm và thưởng ngoạn, cho thoả nỗi khát khao, phóng khoáng và lãng mạn của lòng mình…

Ural… ôi Ural…Người thật là kỳ thú và đầy ấn tượng. Nếu được tới đó, ta sẽ đến thăm Bẩy “Gã khổng lồ” trấn giữ vùng núi Ural. Đó là những cây cột đá ở cao nguyên Man Pupu Nyor -  một di sản địa chất được điêu khắc sâu trong vùng núi Ural của Nga. Những cột đá tự nhiên ấy cao từ 30 đến 42 m giữa cao nguyên thoai thoải mênh mông. Đây xứng đáng là kì quan thiên nhiên tuyệt hảo.

Chủ Nhật, 29 tháng 10, 2017

DỊCH GIẢ ĐOÀN MẠNH THẾ : DAO SẮC KHÔNG GỌT ĐƯỢC CHUÔI - ĐẶNG XUÂN XUYẾN

Dịch giả ĐOÀN MẠNH THẾ:
DAO SẮC KHÔNG GỌT ĐƯỢC CHUÔI
*
Năm 1998, lần đầu gặp, thấy anh phong độ, trẻ trung, nghĩ anh chắc chỉ ngoài bốn mươi tí ti nên gọi anh xưng em ngọt sớt. Mãi sau này biết tuổi, ngại quá, xin chuyển sang xưng cháu gọi chú cho phải đạo thì anh gạt: - “Đừng gọi tớ là chú, già lắm. Tớ hơn cậu chưa đến 30 tuổi, đang quen anh anh em em, chuyển sang xưng hô chú cháu nghe buồn cười...” . Ừ. Tặc lưỡi, cũng như dịch giả Trần Đình Hiến đi! Bố cũng anh xưng em. Con (con vợ lớn của dịch giả Trần Đình Hiến) cũng anh xưng em. Năm thỉnh mười thoảng mới gặp, gọi anh xưng em cũng chẳng chết hàng tôm hàng cá nào, cốt vui vẻ khi gặp mặt, công việc được như ý, là ổn. Từ đấy, lại anh anh em em, nhiều lúc rượu vào còn hứng lên cốc đầu “ông anh” như gõ đầu trẻ, rồi tưng tửng phán: - “Số anh sau này cũng thê lương lắm. Vợ bỏ! Con chê! Về già sống cảnh đói nghèo, đơn độc!”. Anh cười khì khì: - “Chú biết cái đếch gì mà phán! Lại nghe thằng Hà (con thứ 2 của anh) nói khi rượu vào chứ gì? Ừ. Số anh nó nhọ như thế nên cố tích đức để cải số đây. Mà số chú sau này cũng nhọ lắm, sướng hơn anh về vật chất nhưng tinh thần cũng sẽ mệt mỏi đấy.”.

Thứ Bảy, 28 tháng 10, 2017

KHẬP KHIỂNG HAY KHÔNG KHẬP KHIỂNG? - PHẠM ĐỨC NHI

  KHẬP KHIỄNG HAY KHÔNG KHẬP KHIỄNG?

                  (Về bài viết Hai Bài Thơ Quê Hương – Hai Tâm Tình Khác Biệt của Châu Thạch)

Từ Một Bình Luận Trên Facebook

Mới đây nhà phê bình Châu Thạch có bài bình thơ Hai Bài Thơ Quê Hương - Hai Tâm Tình Khác Biệt đăng trên FB và vài trang web văn học. Hai bài thơ đó là Bài Học Đầu Cho Con của Đỗ Trung Quân và Quê Hương của Nguyên Lạc. CT đã nương theo tứ thơ để cảm nhận và sau đó, bằng văn tài sở trường của mình, diễn đạt một cách mạch lạc và bay bướm, tâm tình của hai tác giả.

Lang Bạt, một bạn đọc Facebook đã viết một bình luận khá dài dưới bài viết Về Cách Hành Xử Của Một Nhà Bình Thơ của Nguyên Lạc trên FB, trong đó có câu: “Việc đem bài thơ Quê Hương (của Nguyên Lạc) để so sánh với (bài thơ của) Đỗ Trung Quân thật là khập khiễng.” (Mấy chữ trong ngoặc đơn là của PĐN) (1). Ý chị muốn nói giá trị nghệ thuật của hai bài thơ cách biệt quá xa, đặt cạnh nhau để so sánh rất khập khiễng, không cân xứng.

Bình luận của chị Lang Bạt đúng hay sai? Nói khác đi, đặt hai bài thơ Quê Hương của Nguyên Lạc và Đỗ Trung Quân cạnh nhau để so sánh có khập khiễng không? Tôi không phải là người “ba phải” nhưng đọc bình luận của chị không hiểu sao lại nghĩ ra hai câu trả lời trái ngược nhau. Dĩ nhiên, có lý do để tôi nẩy ra ý nghĩ trái khoáy như thế. Xin viết ra đây như một câu chuyện văn chương để bạn đọc thưởng thức, và nếu có nhã hứng, góp ý hay bình luận.

Câu Trả Lời Dựa Vào Bài Viết Của Châu Thạch

Bình thơ là giúp người đọc trả lời 3 câu hỏi. What? (Viết gì?), How? (Viết thế nào?), và When? (Viết trong tâm cảnh nào?). CT không những đã trả lời mà còn tán rộng ra, và đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ đề ra cho bài viết của mình qua tiêu đề Hai Bài Thơ Quê Hương – Hai Tâm Tình Khác Biệt.

Tuy nhiên, đọc bài viết thật kỹ tôi nhận thấy Châu Thạch không nói gì đến hai câu hỏi sau mà chỉ đặt trọng tâm câu trả lời của mình – là bài viết - ở câu hỏi thứ nhất. Khi lờ đi hai đặc tính quan trọng nhất để phân biệt  thơ với văn, anh tuy gọi chúng là “Hai Bài Thơ” nhưng thật ra, đã đối xử với chúng như là hai đọan văn, hai công cụ chuyển tải thông tin không hơn không kém.

Chỉ nói đến chức năng truyền thông mà lờ hẳn đi chức năng nghệ thuật – tính thơ của bài thơ và tài thơ của thi sĩ - thì một tuyệt tác thi ca có khác gì một bài thơ của một người mới tập tành chọn chữ, so vần.

Chính vì thế, trong bài viết của Châu Thạch, “hai bài thơ” đặt cạnh nhau rất cân bằng và bình thường, chẳng có gì là khập khiễng hết.

Thứ Ba, 24 tháng 10, 2017

LỠ - ĐẶNG XUÂN XUYẾN

Lỡ
 
Tôi đắm hồn tôi nơi bến vắng
Lướt khướt trăng vàng rớt đáy sông
Thầm thĩ với người từng vun mộng
Trăng kia bến cũ có thay dòng?
Mỗi độ chiều tàn, đêm rủ xuống
Môi kề môi ấy có lạ không?
.
Và đã khi nào mỏi mòn trông
Héo hắt than hoa lạc cuối dòng?
Có còn đứng đợi chờ trăng xuống
Mơ dạo cùng ai cõi phiêu bồng...?
.
Tôi biết, nhưng thôi, chỉ rầu lòng
Ái tình cố níu cũng bằng không
Lòng người còn thẳm hơn sông rộng
Chỉ lỡ nhịp chèo đã qua sông.
*.
Hà Nội, chiều mưa 19.08.2016
ĐẶNG XUÂN XUYẾN

Thứ Hai, 23 tháng 10, 2017

CHÙM LỤC BÁT BUỒN - LÊ KIM THƯỢNG

CHÙM  LỤC BÁT  BUỒN


1. TÌNH   NHỎ

Ngồi đan lá cỏ quanh người
Tình xanh lá cỏ… bóng đời xanh vui
Môi hôn lòng ấm ngọt bùi
            Ngàn con chim nhỏ ngậm ngùi kêu sương

        
         2. TƯƠNG   TƯ

            Gởi em chút gió chút mưa
            Lẩn trong mơ tưởng có thừa hư hao
           Gởi em mắt liếc ngọt ngào
           Tương tư bóng xế phương nào quạnh hiu

      
         3. MƯA  NGÂU

Em con gái phố chưa chồng
Hồng nhan bạc phận, người không cau trầu
Giận người cắn hạt mưa Ngâu
Hốt nhiên mây trắng nhuộm sầu quanh em


4. TÌNH  XA

Những ngày nắng đổ qua sông
Những đêm mưa chảy trong lòng tịch liêu
Vô tình… nghe tiếng vạc kêu
Mới hay tình lỡ cũng nhiều thê lương

VÁN CỜ ĐINH MỆNH - THẠCH ĐÀ

    









ĐIỀU NẰM NGOÀI GIÁO ÁN - THẠCH ĐÀ

ĐIỀU NẰM NGOÀI GIÁO ÁN
          -ê huy đi đâu vậy? không ủng hộ giúp cô sao?
          Cô hà – giáo viên chủ nhiệm lớp tôi, lớp 6e. cô dậy môn ngữ văn. Ngoài buổi dạy trên lớp , sáng chiều cô có một mâm nhỏ quà bánh kiếm thêm. Tăng thu nhập cho đồng lương của mình, trên mâm khi thì dưa hấu, khóm ,pa tê, chả lụa.
          -bán cho em hai nghìn pa tê. Cô cắt đưa cho tôi. Tôi đi vào lớp. cô gọi với theo:
          -vào gọi mấy bạn ra cô bảo!
          Tôi thông báo . các bạn ùa ra mẹt của cô. Học sinh lớp nào thì ngồi ở mâm của cô giáo mình. Không có chuyện hó hé, lộn xộn
          ở phòng hội đồng, thầy minh bước vào. Thầy cất cặp lên kệ tủ. sau đó, mới rót một cốc trà thật nóng nhâm nhi. Đấy là thói quen của thầy. vì có quy chế cấm hút thuốc, nếu không thầy cũng kéo vài hơi cho thật thoải mái. Có tiếng lao xao ở phía ngoài, tiếng mấy cô giáo bộ môn.
          -thầy ơi, phân cho em làm giáo viên chủ nhiệm đi thầy
          -các giáo viên chủ nhiệm cũ cứ giữ nguyên, chỗ nào trống mới lấp vào giáo viên bộ môn
         

QUÊ HƯƠNG - THẠCH ĐÀ

QUÊ HƯƠNG 
1                             Tôi chuẩn bị thi tốt nghiệp. bố tôi một người nông dân, viết thư thăm hỏi. động viên , năm cuối cố gắng học tập cho tốt, cuối thư ông nhắc nhớ về nghe con! Không đâu bằng quê mình, phố thị cũng chỉ là nơi màu mỡ riêu cua mà thôi. Quê tôi là một vùng bình nguyên của miền Nam Trung bộ. có rừng núi, đồng bằng ,biển sông, trù phú, vựa lúa của khu vực từ xưa. Ngoài nông nghiệp ra thì các lĩnh vực khác chưa phát triển lắm !”quê hương là chùm khế ngọt”, tôi chặc lưỡi. dù sao sống gần cha mẹ, bà con, bạn bè quê hương chẳng hay hơn sao.
2                            Những tất bật , vất vã của kì thi cuối cùng rồi cũng qua. Những năm tháng sinh viên khó nhọc rồi cũng được đền bù. Cầm tấm bằng tốt nghiệp tôi hớn hở trở về thành phố quê  hương. Với bao nhiêu nôn nao và xúc cảm, sáng sáng tôi với bạn bè ngồi đồng ở quán cà phê. Phì phèo thuốc lá , nghe nhạc no say với bao ước mơ dự định, trên tấm áo ló ra một tấm giấy cứng bìa đỏ. Nữa như muốn phô phang, nữa như rụt rè khép nép, giai đoạn hào hứng ấy cũng qua đi, như quả bóng sau lúc căng bắt đầu xì hơi. Uống cà phê hoài cũng chán. Bạn bè chưa có đứa nào có việc làm. Tiếp tục lại là những người “vắt sữa bò”, uể oải quá.

ĐỜI CHO VAY CHÚT TÌNH RIÊNG XA NHÀ - LÊ THIẾU NHƠN

ĐỜI CHO VAY CHÚT TÌNH RIÊNG XA NHÀ
       LÊ THIẾU NHƠN

Tài thơ của Hồ Thanh Ngân bộc lộ khá sớm. Thuở học trò, vài bài thơ của Hồ Thanh Ngân đã được bạn bè truyền tay như như những món quà tinh thần.  Thế nhưng, cuộc sống riêng vất vả khiến thi ca đối với Hồ Thanh Ngân vừa là duyên vừa là nợ. Thi ca vừa dìu đi mà thi ca vừa quật ngã kẻ đam mê! Tốt nghiệp đại học, Hồ Thanh Ngân rời quê nhà miền Trung vào Cà Mau dạy học, khép lại một vùng ký ức lấm láp để mở ra một miền hy vọng trong trẻo cho một nhà thơ lận đận!
Hồ Thanh Ngân làm giáo viên ở huyện Trần Văn Thời, và lấy bút danh Thạch Đà. Dù là Hồ Thanh Ngân hay Thạch Đà thì vẫn con người ấy, lầm lũi và mẫn cảm. Thạch Đà lấy tên tập thơ đầu tay “Sông Đốc ngày nắng muộn” như một cách chiêm bái mảnh đất che chở và nuôi dưỡng mình. Thi ca chẳng có gì đáng tồn tại, nếu câu chữ không gắn tâm hồn vào cảnh vật và con người đang mỗi ngày ôm ấp nhà thơ! “Sông Đốc ngày nắng muộn” vì vậy có lý do để được xuất hiện và có cơn cớ để được trân trọng!
Sóng nước Cà Mau luôn có sức thu hút kỳ lạ với người tha hương. Ai đã từng đến Cà Mau chắc chắn sẽ bị thôi thúc nhớ nhung bởi những bãi bồi xa vắng, những rặng đước bình yên. Cà Mau hiện ra trong thơ Thạch Đà nhẹ nhàng mà khắc khoải, đôi khi như một tiếng thở dài an ủi: “Qua phà Rạch Ráng chiều nay. Hình như lòng đã bớt cay đắng rồi”.
Thơ Thạch Đà không mạnh về ý tứ, nhưng xao xuyến về ân tình. Chất phóng khoáng của Tây Nam bộ ngấm dần vào Thạch Đà và trôi chảy thành những dòng bâng khuâng:  “Chén cơm bưng sóng mạn thuyền. Đời cho vay chút tình riêng xa nhà”. Ngay từ bục giảng, Thạch Đà cũng nhận thấy nhiều giá trị cao đẹp được bồi đắp theo từng số phận nhỏ nhoi: “Học trò trường biển xa xôi. Cõng nắng mưa ngang cửa lớp. Nét tất tả trong dáng người. Bài giảng thầy cô đọng muối”.
Ở độ tuổi cuối tam thập nhi lập Thạch Đà mới in “Sông Đốc ngày nắng muộn” thì không phải cầu danh hay cầu lợi nữa, mà cốt yếu để trải lòng với thi ca dan díu, với tri kỷ độ lượng, với người dưng hạnh ngộ. Nhiều câu thơ của Thạch Đà không phải để đọc lên trước đám đông, mà chỉ dành ngâm ngợi một mình, giống như tiếng đờn kìm đơn sơ, lẻ loi và nâng đỡ: “Tôi nhìn lửa ở trong em. Cháy qua bao lượt vẫn thèm tàn tro”
                                            Sài Gòn, 9-2014


Chủ Nhật, 22 tháng 10, 2017

THU LẠNH - ĐẶNG XUÂN XUYẾN

THU LẠNH
.
Người đã đi rồi, đi quá xa
Bỏ ta ở lại với quê nhà
Hôm nay về lại thăm làng Đá
Ngơ ngẩn chiều tà ta với ta…
.
Giếng nước còn trong, bậc đã rêu
Chênh chao chiều vọng tiếng cu gù
Tháng chín thôi mà... sao đã lạnh
Thu vàng vồi vội rải nắng hanh.
.
Ừ, trách gì đâu, chỉ nhớ thôi
Người đi thì cũng đã đi rồi
Nào ai biết được duyên mà đợi
Mây tím lưng trời, thôi, cũng thôi.
*
Hà Nội, chiều 20 tháng 10.2017
ĐẶNG XUÂN XUYẾN
.
 

Thứ Sáu, 20 tháng 10, 2017

ĐỐT NHANG LÊN VÀ NGỬI HƯƠNG TRẦM - THẠCH ĐÀ

ĐỐT NHANG LÊN VÀ NGƯỈ  HƯƠNG TRẦM
          Đốt nhang lên và ngửi hương trầm
          Giờ này khắc này hang triệu người đang cầu xin trước Phật
          Mình chỉ là hạt bụi trong cõi người
          Lời cầu xin nào được chứng tri

          Đốt nhang lên và ngửi hương trầm
          Xua đi tẹp nhẹp nhỏ nhen ích kỉ
          Ngồi lặng im với mùi thơm trong không khí
          Phút giây này gần với trăm năm

          Xua đi ma niệm gần với chơn như
          Xua đi hẹp hòi gần với bao dung
          Thôi với lên cao nhìn bầu trời mà chan hòa như mặt đất
          Nam mô Địa Tạng Vương bồ tát  


























                  

Thứ Năm, 19 tháng 10, 2017

VỀ ĐÂY HOANG VU - THẠCH ĐÀ

VỀ ĐÂY HOANG VU
                                                          THẠCH ĐÀ
                                                          
Về đây tắm sông nhẫn nhục
          Về đây uống nước nguồn hận thù
          Về đây ca bài ca nguồn cội lênh đênh
          Về đây sống như mây bay,như chim giữa đại ngàn
          Về đây nghe tiếng chim như tiếng ngữ ngôn xưa
          Về đây con cá quẩy hiểu tạp âm muôn đời
          Về đây sau xôn xao phù du là tiếng côn trùng ru
          Về đây sau bon chen ganh đuacòn lại tiếng bãi bờ
          Ta ngồi vỗ tay trong bóng chiều đi qua
          Ta không làm gì thì ta vẫn già
          Hỏi gốc cây để biết từng mùa đi qua.

          T.Đ

TRIẾT LÝ MỖI NGÀY - THẠCH ĐÀ

TRIẾT LÝ MỖI NGÀY
                                                                   THẠCH ĐÀ
                                                                    

Tôi cần phải  sống như một con bò
          Trước những lời quăng đi ở trên đường
          Trước vật giá leo thang
          Trước những lời mè nheo của người phụ nữ chung giường

          Tôi không sợ tôi buồn mà chỉ sợ con bò buồn
          Khi nó được xếp hàng cạnh tôi
          Trong thời buổi rơm ít hơn sỏi đá
          Mỗi ngày tôi không biết đang ăn cơm hay ăn rơm

          Thay vì giận dữ, lo âu , phiền muộn
          Bãi cỏ đời xanh cần một chỗ tôi ngồi
          Không có ghế cần phải đi tìm ghế

          Như hết đám cỏ này phải ăn đám cỏ khác thôi.

Thứ Tư, 18 tháng 10, 2017

TRIỆU LAM CHÂU - TẬP CA KHÚC "NGƯỜI ĐẸP VÀ ÁNH TRĂNG "

Triệu Lam Châu


TẬP CA KHÚC “NGƯỜI ĐẸP VÀ ÁNH TRĂNG”
Triệu Lam Châu: Theo tôi hiểu cái duyên trong sáng tạo nghệ thuật cực kỳ quan trọng. Nhờ nó mà những cá thể sáng tạo có thể hài hoà và ăn ý với nhau. Nếu không có nó thì những loại hình nghệ thuật tổng hợp nhiều phương diện như ca nhạc, sân khấu, điện ảnh…thật khó mà có được những tác phẩm khá và hay.
Chẳng hạn như lĩnh vực ca nhạc, phải có sự hài hoà, ăn ý trong sáng tạo nghệ thuật, bao gồm: Nhạc do nhạc sĩ đảm nhận, lời do nhà thơ đảm nhận. Phần biểu diễn thì có người phối khí và ca sĩ hát.
Bốn khâu trên đồng hành sáng tạo và bổ sung cho nhau, hài hoà với nhau… để có một ca khúc hay gửi đến công chúng yêu nhạc.
Nhờ duyên trời mà Triệu Lam Châu được làm quen với nhà thơ Hiền Mặc Chất trên Sân Fây. Anh đã từng có hơn bảy mươi bài thơ được các nhạc sĩ phổ nhạc và đã phát sóng trên Đài truyền hình và Đài phát thanh quốc gia. Thật là đáng trân trọng và nể phục.

Tháng 4 năm 2016 nhà thơ Hiền Mặc Chất chủ động đề xuất với Triệu Lam Châu: Hai anh em ta cùng làm một xêri âm nhạc, để in sách nhạc phổ thơ.
Và Triệu Lam Châu đã vui vẻ nhận lời, bởi vì được một nhà thơ nặng ký như anh Hiền Mặc Chất tin tưởng, gửi gắm… đó là một vinh dự quý hiếm đối với tôi.

Thứ Hai, 16 tháng 10, 2017

BÌNH BÀI THƠ HƯƠNG QUÊ CỦA ĐẶNG XUÂN XUYẾN - BÙI CỬU TRƯỜNG

ĐẶNG XUÂN XUYẾN
NÍU DẢI YẾM VỀ  CÕI YÊU
*
Hương Quê
 
Hương cốm nhà bên duyềnh sang nhà hàng xóm
Cô bé thậm thò vắt ngang dải yếm
Níu bờ sông
Ơi ời “ra ngõ mà trông”
Vi vút gió đồng...
.
Ngẩn ngơ 
giấc mơ
Níu đôi bờ bằng dải yếm
Chuốt tóc mềm làm gối chăn êm
Áo tứ thân trải lá lót nằm
Gom gió lại để chiều bớt rộng...
.
Thẩn thơ
Tiếng mơ thầm thĩ
“Người ơi...
Người ơi...”
Dan díu lời thề
Ngõ quê líu quíu.
*.
Hà Nội, chiều 31.08.2017
ĐẶNG XUÂN XUYẾN

Thứ Bảy, 14 tháng 10, 2017

BÌNH BÀI THƠ TÔI NGHE CỦA ĐẶNG XUÂN XUYẾN - CHỬ VĂN LONG

BÀI THƠ “TÔI NGHE”
(của Đặng Xuân Xuyến nói gì?)
*
Ở tuổi “Cổ lai hy” rồi, trái tim chẳng dễ gì xúc động, vậy mà đọc bài thơ “Tôi nghe” (/toi-nghe-tho-ang-xuan-xuyen_22.htmlcủa Đặng Xuân Xuyến thật khó cầm lòng. Chỉ với năm khổ thơ ngắn đưa lại những thông tin, sự kiện đã và đang xảy ra ngoài xã hội, gần như ai cũng biết, nhưng khi nó được dồn nén bằng những câu chữ thành dòng dài ngắn, thành một bài thơ, những sự kiện rời rạc kia bỗng gợi nên những tương phản buồn vui của đất nước không của riêng ai những tháng năm này. Chuyện vị quan đầu tỉnh xứ Thanh dùng bồ nhí thao túng cơ cấu chính trị tỉnh đâu còn là chuyện riêng của xứ Thanh. Cái chết một lúc ba nhân vật đứng đầu của tỉnh Yên Bái không được giải thích nguyên nhân, đâu chỉ là sự báo động của riêng Yên Bái? Chuyện tưởng không có gì ở Hà Giang:
Quan đầu tỉnh Hà Giang
Thiết lập vương triều nhà Triệu
Này thì vợ
Này em trai
Này thêm chồng em gái…
Đọc xong những câu thơ, liệu có ai nghĩ chuyện này chỉ riêng ở Hà Giang!

Thứ Năm, 12 tháng 10, 2017

TÌNH KHÚC 9-10 - LÊ KIM THƯỢNG

THƠ  TÌNH LỤC BÁT  2017

TÌNH   KHÚC  9  -  10

9.


Lòng ta… riêng một trời buồn
Nhớ quê xa mấy khe truông, quan hà
Mây đùn núi bạc xa xa
Nhìn mây thấy bóng quê nhà chìm sâu
Về đâu… nào biết về đâu?
Lòng riêng nặng một nỗi sầu không phai…          
                    ***
Người đi… xa tít miệt mài
Đường xa biết mấy dặm dài gian nan
Chợt nghe tiếng Cuốc kêu vang
Người xa quê nhớ xóm làng Cố Hương
Quê nhà xa thẳm khói sương
Giấc mơ Cố Quận… vấn vương trong lòng...
                      ***             
Còn thơm hương lúa đòng đòng
Thơm phù sa một dòng sông xa vời
Nghe chừng có tiếng ru hời
Âm vang xa vắng chơi vơi qua hồn
Lắng trong tiếng hát buồn buồn
Người đi giã biệt… trăng suông úa vàng...               
                  ***
Mây trôi lãng đãng trên ngàn
Gió đưa tan hợp, hợp tan nao lòng…
“Chiều chiều ra đứng ngõ trông
Ngõ thì thấy ngõ, người không thấy người…
Thương thay con Cuốc giữa trời
Dẫu kêu ra máu… có người nào nghe…”




Thứ Tư, 11 tháng 10, 2017

ĐỌC SÁCH QUÃNG NGÃI CÂU THƠ NẶNG TÌNH CỐ THỔ CỦA LÊ NGỌC TRÁC - ĐẶNG XUÂN XUYẾN



Đôi điều khi đọc: QUẢNG NGÃI -
CÂU THƠ NẶNG TÌNH CỐ THỔ
của LÊ NGỌC TRÁC
*
Tập sách QUẢNG NGÃI - Câu thơ nặng tình cố thổ của tác giả Lê Ngọc Trác được viết theo lối giới thiệu thân thế và sự nghiệp văn học của 31 “hồn thơ” xứ Quảng dưới dạng phê bình và cảm nhận văn học. Đây là tập sách thứ 7 của tác gia Lê Ngọc Trác (tác gia: tác giả của nhiều tác phẩm, nhiều đề tài), là “khối trầm tích tình yêu” của những người con Quảng Ngãi luôn đau đáu về nơi “chôn nhau cắt rốn”, nơi luôn được thầm nhắc đến với lòng tự hào và thành kính: núi Ấn sông Trà.
Tuy là viết về thân thế và sự nghiệp của các chân dung văn học với mục đích phục vụ cho việc khảo cứu chân dung văn học nhưng tác giả Lê Ngọc Trác không viết theo lối phân mục tiểu sử (thân thế) và sự nghiệp như các tác giả khác từng làm mà ông làm mềm hóa đi, giảm bớt sự khô cứng của lối viết giáo khoa - khảo cứu bằng cách loại bỏ sự phân mục A, B, C... đồng thời chuyển các yếu tố nghiên cứu thành các yếu tố cảm nhận, biến các “thông điệp” về thân thế và sự nghiệp của các chân dung văn học khô khan thành những bài cảm nhận văn học dung dị, liền mạch, tạo tâm lý nhẹ nhàng, thoải mái cho bạn đọc khi tiếp cận các chân dung văn học. Hiểu đơn giản và ngắn gọn là ông không dùng lối viết biên khảo truyền thống mà khéo léo lồng tiểu sử các chân dung văn học vào các bài viết phê bình và cảm nhận văn học, bằng tư duy và ngôn ngữ của người nghiên cứu khoa học. Đây là thành công của tác giả Lê Ngọc Trác khi mà biên khảo là một thể loại văn chương dễ viết nhưng lại rất khó thành công!

BÀI MỚI ĐẮNG

Truyện ngắn: BÊN CÁNH GÀ CHÁNH ĐIỆN _ NGUYỄN HẢI ĐĂNG

Bên cánh gà chánh điện phần 1 BÊN CÁNH GÀ CHÁNH ĐIỆN Xe dừng lại với tiếng xột xoạt trên mặt đường, như bao chuyến xe đã ghé qua từ thuở ...