Thứ Năm, 19 tháng 6, 2014

TRANH LUẬN VỀ CHỦ QUYỀN HOÀNG SA TRÊN ẺURAREVIEWCOM

Tranh luận về chủ quyền Hoàng Sa trên EuraReview.com

Một tranh luận rất thú vị trên 

Số L16:06 - 11/0EurasiaReview.com về vụ giàn khoan HD-981. Một bên là Sam Bateman, cựu thiếu tướng hải quân của Úc, và nay là Senior Fellow (chức danh cũ của tôi) thuộc Trường Đại học Công nghệ Nanyang (Singapore). Bên kia là chuyên gia IT Dương Danh Huy và Nhà hoá học Phạm Quang Tuấn thuộc Đại học New South Wales. Cả hai người là bạn tôi. Tôi tóm lược tranh luận dưới đây để các bạn theo dõi và học theo.
Một cách ngắn gọn, Bateman cho rằng Tàu cộng triển khai giàn khoan HD-981 nằm trong lãnh hải của Tàu vì nó cách Hoàng Sa 14 hải lí và cách đảo Woody 80 hải lí. Mà, Tàu cộng cho rằng Hoàng Sa là của họ và Woody thì đã bị Tàu chiếm đóng, nên giàn khoan HD-981 hiện diện ở vùng biển hiện nay là hợp lí (1).
Nhưng tác giả Dương Danh Huy và Phạm Quang Tuấn chỉ ra rằng phát biểu của Bateman là sai (2). Bằng cách sử dụng chứng cứ pháp lí và khoa học cùng với lập luận chặt chẽ, hai nhà khoa học VN chỉ ra rằng Bateman đã sai về dữ liệu và sai về suy luận. Chẳng hạn như giàn khoan cách Tri Tôn [thuộc quần đảo Hoàng Sa] 14 hải lí (chứ không phải 17), và cách đảo Woody hay Phú Lâm 103 hải lí (chứ không phải 80). Tất cả những con số đó, thoạt đầu mới nhìn chỉ là sai sót nhỏ, nhưng có ý nghĩa lớn về pháp lí. Bateman nói rằng Tàu cộng “claim” Hoàng Sa là của họ, nhưng Bateman không nói rằng Việt Nam cũng claim Hoàng Sa. Như vậy, Bateman thiên vị (biased). Ngoài ra, hai nhà khoa học VN còn chỉ ra một sai lầm cơ bản: đó là Bateman lẫn lộn giữa khái niệm sovereignty và sovereign rights, nên có phát biểu rất ngô nghê về vùng đặc quyền kinh tế (EEZ)!

Thứ Năm, 12 tháng 6, 2014

NGHỆ SỸ KHÔNG MUỐN -MONG MUỐN VÀ HẠNH ĐỘNG

Nghệ sỹ không muốn- Mong muốn và hành động

Hồng Ánh
Theo FB Hồng Ánh  
HNB: Giữa lúc các Hội VHNT xin tài trợ tiền tỷ hằng năm để tổ chức đàn đúm vui chơi từ Nam chí Bắc, làm đêm thơ rầm rộ Nguyên Tiêu tụ tập bè phái cánh hẫu đọc thơ nhạt hoét, mỗi năm in hàng ngàn tập thơ chỉ để tự sướng. Tệ hại hơn nữa, các vị thi nhau chạy, chạy xét kết nạp Hội Nhà văn, chạy in thơ lên báo, chạy giải HCM, giải Nhà nước, giải Hội Nhà văn, chạy hội thảo bỏ tiền thuê GSTS, NGND viết bài ca tụng. Ông nọ nhờ ông kia viết bài lăng xê, thứ chỉ giành cho bọn giá áo túi cơm như Thanh Thảo nhờ Phạm Đương rồi "kèm trẻ em" suất giải thưởng đạo văn ô nhục, Hoàng Quang Thuận nhờ DKA chứng minh thánh thần nhập hồn đêm làm trăm bài tứ tuyệt, sau đem thuê Hội thảo, đề cử dự giải Nobel! Mã Giang Lân viết phê bình không ai đọc chuyển hướng chạy giải thơ như kiểu buôn trầm thất bại chuyển sang chơi hê rô in cho nổi đình nổi đám, Từ Quốc Hoài thơ lảm nhảm tả khu vườn mùa hè người đọc tưởng tả bãi rác"thua xa văn học sinh lớp 6", GS Nguyễn Lân "thiên tài chính tả" viết từ điển sờ đâu sai đấy, GS Vũ Khiêu "hô phong hoán vũ" chuyển khẩu Lạc Long Quân về Bình Đà, làm văn tế dán đè lên bia đá không cho thơ Hồ Chủ Tịch ca ngợi Quang Trung xuất hiện. Bọn theo đóm ăn tàn hiện đại láo và dốt đến thế là cùng! Hằng tháng, mỗi Hội in 500 bản Tạp chí VHNT cho không ai đọc, đề ra bán ép cho doanh nghiệp rồi viết bài ca ngợi doanh nghiệp, không biết họ làm ăn ra sao, môi trường thối viết thành môi trường thơm, gian dối viết thành thật thà, miễn họ bao tiêu các Tạp chí ế!
Khi sơn hà nguy biến như vụ Trung Quốc xâm lược bằng giàn khoan thì rủ nhau trốn tiệt! Hoặc làm vài câu nhẽo nhợt, nhạt nhòa!
Khí thiêng sông núi bị ngăn chặn bởi bọn đào mồ cuốc mả hay sao mà đám văn nô mậu dịch ở các tỉnh thành không dám hó hé! Trong khi đất nước cần những Diên Hồng, Bình Than, Bạch Đă3ngf, Chi Lăng, Đống Đa, bọn chúng lại túm tụm giành ăn trong xó bếp rồiđợi Tết đến ra sân khấu Nguyên Tiêu ẽo à ẽo ợt như đám pê đê . Giữa hoàn cảnh ấy, Bọ Lậpdđã đưa bài Hồng Ánh, thật đúng lúc. Kính mời quý vị tham khảo blog Quê Choa của nhà văn Nguyễn Quang Lập:

NQL: Tiến sĩ Nguyễn Hưng Quốc đã viết trong FB của ông:“Tai họa lớn nhất đối với một quốc gia không phải là ngoại xâm. Tai họa lớn nhất là thái độ xem nguy cơ ngoại xâm không dính líu gì đến mình và việc chống ngoại xâm là bổn phận của người khác. Thái độ ấy, nếu đến từ sự ngu dốt, là một cái lỗi của dân trí, nghĩa là của cả một dân tộc; nếu là kết quả của một chính sách nào đó, là một cái tội, đúng hơn, trọng tội, của nhà cầm quyền: Một cái tội ngang hàng với tội bán nước.”


Vâng, chúng ta đang lo chính tai họa ấy. Vì thế trong khi bốn xung quanh vẫn là "sự im lặng đáng xấu hổ", tiếng nói Hồng Ánh cất cao vào lúc này thật cảm động, nếu biết đây là đề tài hoàn toàn xa lạ với cô từ bé đến giờ.


Chủ Nhật, 8 tháng 6, 2014

VIỆT NAM VÀ CƠ HỘI THOÁT TRUNG LẦN 4

Việt Nam và cơ hội thoát Trung lần 4'

Trung Quốc đang tăng cường phát triển hải quân

'Việt Nam và cơ hội thoát Trung lần 4'

Hãn Nguyên Nguyễn Nhã, Tiến sỹ sử học


Ngày 1/5 năm 2014, Trung Quốc hạ đặt Giàn khoan Hải Dương 981 tại vùng đặc quyền kinh tế của Việt Nam, cách đảo Tri Tôn 17 hải lý với sự hỗ trợ lực lượng trên trăm tàu đủ loại và cả không quân.
Thời gian này Trung Quốc cho là thời cơ tốt thực thi chủ quyền tại “Đường chín đoạn Lưỡi Bò” chiếm 80% Biển Đông, trước hết có thể lôi kéo Nga đang bị Mỹ các nước Phương Tây gây áp lực sau khủng hoảng ở Ukraine. Còn với Việt Nam thì Trung Quốc nắm rất kỹ nội tình, đang thu tóm kinh tế Việt Nam và nghĩ có thể xử ép, có khả năng xúi bẩy các cấp và cả người dân sau Hội nghị Thành Đô 1990.

Vì sao lúc này?

Thứ Bảy, 7 tháng 6, 2014

GÓP PHẦN TÌM HIỂU SỰ THẬT VỀ NHÀ GIÁO NGUYỄN LÂ N

Nhân dân Việt Nam là người còng lưng dưới mưa bom bão đạn, dưới bão lũ cơ hàn, đổ xương máu,  mồ hôi, nước mắt để chiến đấu, lao động dựng nước và giữ nước...Nhưng hóa ra, mấy chục năm nay, họ nộp thuế để nuôi một đội ngũ trí thức văn nghệ sĩ báo cô, vênh vang tự sướng mà "Tuổi tác càng già càng xốp xáp- Ruột gan không có có gai chông". Những loại giá áo túi cơm này hưởng đủ thứ vinh quang của "ơn vua lộc nước", bòn rút ngân sách nhân dân để đội lên đầu những vương miện giả cầy "giáo sư tiến sĩ""nhà giáo nhân dân""nhà văn""nhà thơ""giải thưởng HCM""giải thưởng Nhà nước""giải thưởng Hội Nhà văn"... với trình độ kém cỏi như GS Nguyễn Lân (nhà soạn từ điển dỏm); phong độ tâm thần như GS Vũ Khiêu (nhà văn tế nhảm nhí, ngôn từ xuyên tạc lịch sử vung xí mẹt); GSTS Hoàng Quang Thuận (thơ đạo văn, chưa sạch nước cản, bỏ tiền gây sức ép làm Hội thảo Hội Nhà văn, đề nghị đề cử Nobel!); thơ "Năm Trì gãi háng""tôi mơ cứt ngập nhà anh""con kẹc dài ba thước"...của Thanh Thảo kiên trì gây sức ép vừa kiếm giải Liên hiệp vừa chạy giải HNV; Thanh Thảo còn "kèm suất trẻ em" Phạm Đương đạo văn Giờ thứ 25 của Constantin Virgil Gheorghiu. Bàn dân thiên hạ hai năm rõ mười Phạm Đương chuyên viết báo thuê ca ngợi Thanh Thảo mới được suất ấy, Phạm Đương trâng tráo cãi chày cãi cối với Trần Mạnh Hảo, Nguyễn Hoàng Đức...hòng nuốt mấy chục triệu nhơ nhớp của cái giải phi thơ. Cùng dạng giải phi thơ phi văn chương như Thanh Thảo, Phạm Đương, Văn Chinh...còn có thơ lảm nhảm Từ Quốc Hoài thơ xoàng xĩnh như Mã Giang Lân mà nhà văn Đỗ Hoàng phân tích là "thua xa văn học sinh lớp 6"...Vâng, các nhà thơ mậu dịch làm thơ thua xa văn học sinh lớp 6 thì rõ rồi, còn tung tiền thuê các GSTS dỏm viết bài ca nợi. Bọn chúng vạch rào chui vào ngôi đền văn hóa Việt Nam thiêng liêng, biến ngôi ền ấy thành cái chợ xổm. Nhà sáng tác tung ra đủ thứ xú uế để nhân dân phải tởm lợm xa lánh. Nhà nghiên cứu cũng không kém cạnh gì vì tầm văn hóa lè tè sát đất. Ngửa mặt lên trời, chúng ta phải than tiếng than đứt ruột cho cơ đồ của nước Việt bị bọn "văn hóa tặc" tàn phá không thương tiếc!

Lạnh người vì cuộc bon chen danh lợi sặc mùi chợ búa rác rưởi của đám văn nô mậu dịch. Kính mời quý vị tham khảo một trường hợp "cây đa cây đề" của làng văn làng giáo dục thời mạt pháp:

Góp phần tìm hiểu sự thật về giáo sư Nguyễn Lân




NQL: Chuyện cụ Nguyễn Lân cũng mệt quá, thật tình không muốn đăng. Nhưng nghĩ lại nếu cả nể mà không đăng biết đâu lại có tội với hậu sinh.

       Hàng năm, sau tết nguyên đán, nhóm bạn đồng môn trung học (cấp 2) hồi trước năm 1954 của chúng tôi thường tổ chức cuộc họp mặt đầu năm để nhớ lại những kỷ niệm êm dịu xa xưa,  trao đổi những suy tư hoặc chia sẻ những niềm vui, nỗi buồn. 


 Năm nay, họ gặp nhau vào ngày mùng 6 tháng giêng âm lịch tại nhà bạn Minh Trí ở quận Tây Hồ. Anh bạn này có ngôi nhà khang trang, có sân, có vườn, rất thích hợp với những cuộc họp mặt vui vẻ. Hơn nữa, anh lại là người ham đọc sách, có thói quen tra cứu kỹ lưỡng, có suy nghĩ độc lập, chịu khó mua sắm những quyển sách mà anh cảm thấy cần thiết cho sự hiểu biết của mình  nên anh có vốn hiểu biết khá sâu rộng.  Đến nhà anh, bao giờ chúng tôi cũng biết thêm nhiều điều lý thú và bổ ích. Nhờ thời tiết ấm áp, nắng ráo nên số người tham dự đông hơn mọi năm. Vài người còn dẫn ông bạn già cùng đến họp, khiến cuộc gặp mặt năm nay càng thêm đông vui, gồm gần hai chục ông già trên dưới 75 tuổi, có người 80 tuổi. Buổi gặp mặt năm nay có  khác hơn mọi năm vì đã diễn ra một cuộc thảo luận khá sôi nổi về một chủ đề  liên quan đến văn hóa và giáo dục.


Thứ Năm, 5 tháng 6, 2014

CHÙM THƠ TRIỆU LAM CHÂU VỀ NHÀ THƠ NGA PÚKIN

CHÙM THƠ TRIỆU LAM CHÂU VỀ NHÀ THƠ NGA PUSKIN
Lời tâm sự của Triệu Lam Châu:
Nhân kỷ niệm 215 năm ngày sinh nhà thơ Nga vĩ đại Puskin (6/6/1799 – 6/6/2014), tôi xin trân trọng gửi tới bạn đọc yêu quý chùm thơ tâm đắc của mình về Người. Mỗi độc giả đều có những tình cảm và hình dung riêng về nhà thơ Puskin, mặt trời của nền thơ Nga và thế giới.
Với quan niệm như vậy, tôi đã cố gắng thể hiện tình cảm của mình đối với Người, bằng những cảm hứng mang dấu ấn đậm đà của văn hoá Tày quê tôi ở vùng núi Khau Mi-à ( Bài Một mình lên hang núi đêm trăng). Khi nhớ đến hồn thơ của Puskin, mà một mình lặng lẽ lên hang núi đêm trăng, để sống lại cái cảm giác hạnh phúc tinh khôi đầu tiên của mấy chục năm về trước, khi nghe thầy giảng về thơ Người trong hang núi thời kháng chiến – Đó là một tình cảm hết sức mãnh liệt, lãng mạn và độc đáo của miền núi quê tôi chăng?
Và bài Puskin trên Núi Nhạn đêm trăng, lại phảng phất nét văn hoá của miền nam Trung Bộ, vùng Tuy Hoà, Phú Yên, nơi tôi công tác hơn ba chục năm qua – nơi tổ chức Đêm thơ đầu tiên trong cả nước, vào tháng giêng năm 1981 xa xôi đầy chứa chan.
Chùm thơ Một mình lên hang núi đêm trăng (gồm 6 bài) đã vinh dự nhận Giải nhất toàn quốc Cuộc thi thơ năm 1999 – 2000 do Trung ương hội hữu nghị Việt – Nga tổ chức, nhân kỷ niệm 50 năm thiết lập quan hệ ngoại giao Việt Nam – Liên bang Nga (1950 – 2000).
Xin chúc bạn bè sức khoẻ và thắng lợi.
Tuy Hoà, ngày 4 tháng 6 năm 2014
Triệu Lam Châu
Đường trời:  trieulamchau@gmail.com
Số nối:  0983 825502


MỘT MÌNH LÊN HANG NÚI ĐÊM TRĂNG*

HỘI NGHỊ LÝ LUẬN PHÊ BÌNH -KỲ 1

Thị trường chữ nghĩa đang hổ lốn những kẻ bôi gio trát trấu, Hội Nhà văn hè nhau tiễn thơ ca lên đoạn đầu đài, nhiều văn nô các tỉnh chạy suất kết nạp hội viên bằng nhiều chiêu trò , chất lượng xuất bản xuống cấp trầm trọng, văn hóa Việt Nam bị cưỡng hiếp có hệ thống bởi những loại từ điển Nguyễn Lân “Từ điển từ và ngữ Việt Nam , mục chữ cái nào cũng có sai sót” và “Dĩ hư truyền hư-Những sai lầm mang tính hệ thống trong “Từ điển thành ngữ, tục ngữ Việt Nam” của GS Nguyễn Lân”", văn tế tâm thần như Vũ Khiêu "giáng bút Bình Đà""nối giáo cho việc sửa truyện Kiều thành vô lối", hội thảo như thơ Hoàng Quang Thuận chưa sạch nước cản đòi đi dự Nobel, thơ gãi háng, thơ cứt đái, thơ con kẹc dài 3 thước nhảm nhí, bậy bạ của Thanh Thảo, thơ đạo văn Rumani như Phạm Đương, văn đa cực và đĩ điếm như Văn Chinh, thơ chưa thể gọi là thơ như Mã Giang Lân, thơ "thua xa văn học sinh lớp 6" như Từ Quốc Hoài, nghiên cứu xuyên tạc và đạo văn Tàu như Lê Xuân Đức... Những người có tâm huyết trên văn đàn như Trần Mạnh Hảo, Nguyễn Hoàng Đức, Phạm Thành, Nguyễn Tường Thụy, Đỗ Hoàng, Nguyên Hải, Trần Mỹ Giống, Vũ Đình Ninh, Hồ Thanh Ngân, Thạch Minh, ... ra tay dọn dẹp bọn xú uế. Nhà văn Nhật Tuấn đã trình bày dưới góc nhìn độc đáo của mình những chuyện cười ra nước mắt. Kính mời bạn đọc tham khảo. Thành thật xin thứ lỗi nếu email này làm phiền quý vị. 

CHUYỆN XƯA – NAY MỚI NÓI : Hội nghị lý luận phê bình VĂN HỌC – Kỳ 1


          
                     Hội nghị Việt Bắc - 1951

     

Hơn nửa thế kỷ trước, vào tiết mùa thu, các nhà văn VN đi theo cách mạng đã họp  ở  Việt Bắc để “tranh luận văn nghệ” nhằm thúc đẩy nền văn học cách mạng  “tiến nhanh, tiến mạnh, tiến vững chắc” trên con đường cách mạng. 
Lẽ tất nhiên, ông trùm văn nghệ Tố Hữu phải “giáo đầu” trước:
Không có tư tưởng mới thì không thể nào nhận định đúng cuộc đời và sáng tác do đó sẽ lạc hướng. Cảm xúc của ta phải là cảm xúc của quần chúng và cảm xúc của quần chúng phải được thể hiện trong văn nghệ…”.

HOI NGHI LY LUAN PHE BINH VAN HOC - KY 2

CHUYỆN XƯA – NAY MỚI NÓI : Hội nghị lý luận phê bình VĂN HỌC – Kỳ 2

Nhật Tuấn




                            Hội nghị Tam Đảo – 2003 (tiếp theo)



Tính từ “ tranh luận văn nghệ Việt Bắc 1951” đến nay, hơn nửa thế kỷ mới có một cuộc “toàn quốc” lần thứ 2 như thế này ?

Vì sao phải họp ? Họp những ai và để làm gì ?

Cứ theo như lời Tiến sĩ “hữu nghị” Nguyễn thị Minh Thái phát biểu ở Hội nghị thì :

“Cấp báo, cấp báo, trong 16.000 bài thi văn vào các trường đại học Hà Nội chỉ có …1 bài được điểm 9, còn  hàng ngàn bài khác càng đọc càng thấy …rùng rợn”.

 Quả rùng rợn thật. Một bài thi phân tích câu “ sông dài, trời rộng, bến cô liêu”, có thí sinh tán rằng :

” Ở cái bến sông kia, có một cô gái tên Liêu theo trai, chửa hoang, bị cho rớt “cái bịch”, phải tự tử. Từ đó người ta đặt tên bến sông đó là…bến cô Liêu…”.

Hại thay cái kiểu “tư duy phân tích bến cô Liêu” như vậy lại phổ biến, rất phổ biến mới chết chớ.

Vậy thì Hội nghị LLBP VH toàn quốc nhằm nâng cao kiến thức văn học cho học sinh ?

 Không hẳn thế, bởi nhà thơ Phạm Tiến Duật cũng đăng đàn nói rằng:

” Chúng ta đang ở trên núi cao, càng cao không khí càng loãng, càng có dịp cho chúng ta nhìn lại chính mình…”.

 Vậy là Hội nghị sẽ kiểm điểm các quý vị có dính dáng tới “lý luận phê bình ?

 Cũng không phải nốt, thôi thì đành nghe theo Ban tổ chức :

” Hội nghị này nhằm tổng kết đánh giá những thành tích, ưu khuyết điểm trong chặng đường vừa qua của ngành LLPB VH, từ đó thúc đẩy những bước mới đi lên đầy hứa hẹn…”

Câu văn này có thể dùng làm “câu mẫu” cho tất cả các Ban tổ chức các Hội nghị cấp toàn quốc từ Hội nghị xoá nạn mù chữ, Hội nghị chống muỗi sốt rét…cho tới Hội nghị nuôi trồng thuỷ sản , Hội nghị xây dựng gia đình văn hoá mới ở tổ dân phố….

Vậy thì đành phải hiểu là từ trên núi cao, quý vị đại biểu sẽ dễ dàng nhìn xuống bức dư đồ rách của nền văn học Việt Nam, đặc biệt là vùng chuyên canh “ lý luận và phê bình”.

Thành phần hội nghị đương nhiên gồm các quan chức Hội nhà văn, Ban văn hoá tư tưởng, các lãnh tụ văn nghề đã về hưu, các nhà phê bình lão thành và các nhà phê bình thế hệ chống Pháp, chống Mỹ và chống tàu, con số đại biểu phải lên trên 200, kín hết các khách sạn ở Tam Đảo, ấy thế mà “nhà phê bình đá lộn sân”, thi sĩ Trần Mạnh Hảo lại  la hoảng rằng  :

VU QUAN PHUONG VA NOI BUON NGUOI LAM THO

Giữa lúc văn đàn nhốn nháo, chất lượng giải thưởng Hội nhà văn, chất lượng hội viên mới kết nạp, chất lượng bài in báo đều do...chạy, văn hóa Việt Nam bị cưỡng hiếp nghiêm trọng bởi những loại từ điển hàng đống sai lầm như Nguyễn Lân, văn tế tâm thần như Vũ Khiêu, hội thảo như Hoàng Quang Thuận, thơ gãi háng như Thanh Thảo, thơ đạo văn như Phạm Đương, văn đa cực và đĩ điếm như Văn Chinh, thơ chưa thể gọi là thơ như Mã Giang Lân, thơ lảm nhảm như Từ Quốc Hoài, nghiên cứu xuyên tạc như Lê Xuân Đức... cái chợ văn chương dường như đến hồi mạt pháp! Nhà thơ tài hoa Vũ Quần Phương góp vào tiếng thở dài...

Vũ Quần Phương và nỗi buồn người làm thơ

Thứ Sáu, 30/05/2014 21:53

“Sự phát triển của văn chương nói chung, thơ ca nói riêng thời gian gần đây có những điều rất bất thường…” - nhà thơ Vũ Quần Phương nhận định

Nhắc đến nhà thơ Vũ Quần Phương, người yêu thơ sẽ nhớ ngay những vần thơ giản dị nhưng triết lý, có chiều sâu suy tưởng của ông. Áo đỏ là một trong những bài thơ rất đặc biệt của Vũ Quần Phương mà nhiều người đọc đã thuộc vanh vách.
Không còn háo hức như xưa
Nhà thơ bồi hồi chia sẻ về kỷ niệm ra đời tác phẩm này, năm 1973, khi Hà Nội vừa trải qua 12 ngày đêm khói lửa. Trong thời chiến, nhiều người dân đều mặc áo màu xanh công nhân hoặc màu cỏ úa, nữ thì thêm màu xanh da trời, màu lòng tôm, màu da bò... bỗng ở giữa phố Khâm Thiên xuất hiện một cô gái mặc áo đỏ, cái sắc đỏ rực rỡ một góc phố khiến ai cũng phải chú ý, ngoái nhìn. Áo đỏ em đi giữa phố đông/Cây xanh như cũng ánh theo hồng/Em đi lửa cháy trong bao mắt/ Anh đứng thành tro em biết không…  Bài thơ chỉ có 4 câu, có phải vì nó ngắn nên dễ thuộc hay còn vì ý nghĩa sâu sắc của màu đỏ mạnh mẽ ấy đã lan tỏa mãi theo thời gian. Màu áo đỏ như dấu hiệu đầu tiên của đời sống yên bình, như một khát khao về cuộc sống hòa bình và no đủ.
Nhà thơ Vũ Quần Phương
Nhà thơ Vũ Quần Phương
Ở tuổi 70, nhà thơ Vũ Quần Phương chưa một lần thấy mệt mỏi hay xuống dốc tinh thần; hễ nhắc chuyện thơ ca, trong đôi mắt tinh tường của ông lại ánh lên ngọn lửa đam mê. Có điều, ở ông bây giờ không còn vui vẻ và háo hức như thuở xưa, người  đọc thơ ông sẽ dễ dàng cảm nhận được nét buồn nhè nhẹ len vào từng câu chữ trong những tập thơ mới của ông với toàn những Quên chữ, quên câu (năm 2000), Giấy mênh mông trắng (2003), Chỗ ấy sóng (2008)…

BÀI MỚI ĐẮNG

Truyện ngắn: BÊN CÁNH GÀ CHÁNH ĐIỆN _ NGUYỄN HẢI ĐĂNG

Bên cánh gà chánh điện phần 1 BÊN CÁNH GÀ CHÁNH ĐIỆN Xe dừng lại với tiếng xột xoạt trên mặt đường, như bao chuyến xe đã ghé qua từ thuở ...