GIAN MANH NHÀ THƠ MẬU DỊCH ?
Nguyễn Hoàng Đức
Tôi được mời ra quán bia. Từ xa đã nhìn thấy tiến sĩ triết học Trần Vịnh, và nhà thơ Nguyễn Linh Khiếu cũng có bằng tiến sĩ triết học, hai người này vốn học cùng trường Đại học Tổng Hợp với nhau. Vừa chạm cốc, tôi liền hỏi:
- Vệt bài tôi “đánh mậu dịch” thế nào? Nguyễn Linh Khiếu bèn cười cợt hào hứng:
- Chẳng sao cả! Tôi vẫn nói với mọi người rằng “Nguyễn Hoàng Đức chỉ coi tôi là một nhà thơ mậu dịch thôi, dù ai có muốn cãi hộ tôi, tôi vẫn thẳng thắn xác định, tôi chỉ là một nhà thơ mậu dịch. Mậu dịch trăm phần trăm. Nói thế thôi, cũng có nhiều người ức, họ muốn bảo tôi, nghe thế mà chịu được à?!”
![]()
Câu chuyện qua lại một hồi, Nguyễn Linh Khiếu nói về nhà thơ B có vẻ tốt hơn nhà thơ A. Tôi liền bảo:
- Anh B, cũng là nhà thơ mậu dịch, cũng phấn đấu quan chức không thể là người thuần túy hồn nhiên, nói chung leo lên đến đó anh ta cũng phải gian manh. Nguyễn Linh Khiếu liền bảo:
- Đúng vậy, tôi là nhà thơ mậu dịch, tôi cũng gian manh. Gian manh là thói quen của nhà thơ mậu dịch.
- Không đúng! – Tiến sĩ Trần Vịnh bỗng kêu to. – Gian manh là bản chất của nhà thơ mậu dịch.
Nguyễn Linh Khiếu nhà thơ mậu dịch hạng một, với nhiều bài thơ, tập thơ đã luôn ở tốp đầu, một trường ca “Phồn Sinh” dài cỡ dăm trăm trang A4 đánh máy, tôi đã từng đọc kỹ và viết bài phân tích, đánh giá rằng: đây là tập trường ca dài bậc nhất Việt Nam ( chính xác, tôi chưa đọc tập nào dài như vậy. Không những thế, đó còn là tập có nhãn quan trực tiếp bậc nhất về đời sống chính trị, xã hội) đành mỉm cười gật gù như thể không còn cách xác nhận nào khác:
- Bản chất của nhà thơ mậu dịch là gian manh!