Thứ Ba, 29 tháng 10, 2013

VŨ KIỀU TRINH :KẺ ĂN CẮP SIÊU THỊ

Vũ Kiều Trinh: Kẻ ăn cắp siêu thị

Thứ bảy - 19/10/2013 14:52

Vũ Kiều Trinh: Kẻ cắp Siêu Thị ở Thụy Điển, Anh Quốc, lại là người nói về Văn hóa dân tộc của Đài VTV
  
 Mỗi lần xem chương trình "Văn hóa dân tộc", của Đài truyền hình Việt Nam VTV, tôi lại cảm thấy nhức mắt. Bởi vì người phụ trách chương trình ấy luôn xuất hiện với cái vẻ mỹ miều, cặp mắt sắc xảo, và giọng nói rất đanh. Đó chính là Kiều Trinh. Dân mạng không còn lạ gì Kiều Trinh là con gái nguyên Uỷ viên trung ương đảng, Tổng giám đốc đài truyền hình Việt Nam Vũ Văn Hiến. Cô sinh năm 1975, nguyên phóng viên văn hóa Ban thời sự .
Năm 2001, Kiều Trinh được cử sang Thụy Điển 3 tuần. Ngay tuần đầu, ngày 11-2-2001, cô đã bị cảnh sát thành phố Kalmar bắt vì tội ăn cắp hàng trong siêu thị. Lúc đầu cô nàng chối bai bải, nhưng khi mở băng ghi hình thì phải cúi đầu nhận tội. Cô nàng đã ăn cắp ở Orebro, Kaimar số mỹ phẩm trị giá 400 đô la. Số tiền đó không lớn, nhưng ở Thụy Điển người ta trị ăn cắp, tham nhũng rất nghiêm, nên theo luật Kiều Trinh phải ngồi tù.

Vì Kiều Trinh là con của Tổng giám đốc đài truyền hình Việt Nam, nên Đại sứ quán Việt Nam ở Thụy Điển phải ra taỵ. Và sau một tuần bị giam, ngày 16-2-2001, cô nàng được tha, sau khi có giấy của bác sỹ xác nhận nhận Kiều Trinh bị bệnh tâm thần từ Việt Nam gửi sang. Ngày 18-2-2001, Kiều Trinh bị trục xuất về nước. Đón cô ở sân bay, diễn viên điện ảnh Trần Lực đã tặng một cái tát, chấm dứt quan hệ vợ chồng từ đó

Ông Vũ Văn Hiến chả hề hấn gì sau sự kiện đó, vẫn đủ tiêu chuẩn vào Ban chấp hành trung ương đảng cộng sản Việt Nam,và tiếp tục làm Tổng giám đốc đài truyền hình Việt Nam. Cô con gái Kiều Trinh vẫn làm phóng viên của VT.

Năm 2006, Kiều Trinh được sang nước Anh công tác. Bệnh tâm thần lại tái phát và cô nàng đã thó chiếc máy ảnh kỹ thuật số trong shop. Một lần nữa ông Hiến lại phải cứu con gái bằng việc nhờ Đại sứ quán can thiệp và tờ giấy của bác sỹ chứng nhận bệnh tâm thần lại đưa ra sử dụng!

Năm 2009, Kiều Trinh được kết nạp đảng và được đề bạt làm Trưởng phòng văn hóa dân tộc Ban thời sự. Thật mỉa mai khi có những nhà báo chống tham nhũng tiêu cực , chỉ vì phạm một vài lỗi kỹ thuật nhỏ, thỉ phải vào tù, hoặc bị tước thẻ nhà báo, còn kẻ cắp con gái ông Ủy viên trung ương đảng, Tổng giám đốc đài truyền hình Việt Nam lại được đề bạt.

Từ bấy đến nay, một nghi án vẫn chưa có lời giải: Kiều Trinh bị tâm thần hay kẻ cắp?

Dư luận cho rằng, có lẽ ông bác sỹ nào đó được ăn, hoặc bị ép mới ký giấy chứng nhận bệnh tâm thần cho Kiều Trinh, vì nhìn hình ảnh chải chuốt óng mượt, và nghe cô nói sắc lẻm trên TV thì không ai nghĩ bị tâm thần cả. Mà nếu bị bệnh tâm thần thì đưa vào bệnh viện, chứ sao lại đưa lên làm MC trên TV?

Vậy chắc chắn là kẻ cắp!

Thứ Năm, 24 tháng 10, 2013

ĐẾN MÙA KẾT NẠP HỘI VIÊN MỚI

Đến mùa kết nạp hội viên mới.

Huỳnh Đông Dụ
Chuẩn bị đến mùa kết nạp Hội viên mới và mùa giải thưởng văn học của Hội Nhà văn Việt Nam, Dụ tôi, là một hội viên mới kết nạp được vài năm nay xin hiến các bạn đang có đơn đứng ở cổng Hội Nhà văn kinh nghiệm của bản thân mình. Tôi cho rằng đây là kinh nghiệm xương máu, mà suốt bao nhiêu năm chờ chực, cuối cùng tôi mới học được và thành công.Khi thành công rồi, tôi mới hiểu câu mà một quan chức Hội Nhà văn nói với tôi trước đây: “ Vào Hội Nhà văn khó thì rất khó và dễ thị lại cũng rất dễ”. Tôi đi vào vấn đề luôn.
3
Điều kiện:
- In hai tập sách ( Nếu là văn vần thì đề là thơ. Nếu là văn xuôi thì không cần đề gì cả. Giống như trường hợp của nhà báo Xuân Ba).
- Điều tra để biết rõ tên tuổi, địa chỉ của 16 Uỷ viên Ban Chấp hành Hội Nhà văn và 9 uỷ viên trong Hội đồng ( Hội đồng mà mình xin vào: thơ, văn xuôi, hoặc lý luận phê bình ).
- Chuẩn bị một số kinh phí.
Sau khi đã nộp đơn, hồ sơ cho Ban Tổ chức Hội viên ( Địa chỉ: Ban Tổ chức Hội viên- Hội Nhà văn Việt Nam- số 9 Nguyễn Đình Chiểu – Hà Nội) thì tìm hiểu cách tiến hành.Có hai cách cơ bản:
- Cách thứ nhất:Tìm đến CÒ. Giao kính phí cho CÒ theo yêu cầu của CÒ. CÒ sẽ tính toán cụ thể và lo liệu. Thường thì CÒ lấy ½ số tiền trước. Xong việc, mình phải giao nốt. Làm cách này nhàn thân, nhưng kinh phí cũng tốn kém vì phải chi thù lao cho CÒ. Tuỳ theo tài năng của đối tượng mà CÒ đòi tiền nhiều hay ít. Ví dụ thơ phú mình chả ra gì thì thường phải chi nhiều tiền.
- Cách thứ 2: Cách này chia làm hai kiểu.
+ Kiểu 1:  Thường thì cuối năm Hội tổ chức họp tổng kết một lần. Thời gian khoảng 2-3 ngày. Trong mấy ngày đó Hội đồng chuyên môn bỏ phiếu kết nạp Hội viên mới, được ai thì ngay hôm sau, Ban Chấp hành họp bỏ phiếu vòng hai- Thế là xong. Vì vậy mình chỉ bỏ ra khoảng 4-5 ngày ra Hà Nội tập trung lo việc này.
Trước hết đi đến từng địa chỉ của 9 Hội viên Hội đồng chuyên môn. Không cần phải dài dòng văn tự, chỉ nói mấy câu rồi đưa cho họ một chiếc phong bì khoảng từ 2-3 triệu đồng 1 người ( nên biếu kèm theo 1 cuốn tác phẩm của mình cho lịch sự). Riêng Chủ tịch Hội đồng thì phải nhiều hơn: 3-4 triệu- tuỳ theo mức quen thân).
Xong, nằm chờ. Khi Hội đồng vừa bỏ phiếu xong, phải có chân trong báo ngay xem có lọt được vào vòng Ban Chấp hành không. Nếu đủ phiếu vào được vòng này, thì ngay lập tức hôm đó, thậm trí đi cả đêm gặp 16 Uỷ viên Ban Chấp hành ( lúc này các vị tập trung hết về Hà Nội rồi) cũng làm như gặp Uỷ viên Hội đồng chuyên môn. Chỉ khác là tiền trong phong bì nhiều hơn ( khoảng từ 3-4 triệu đồng. Riêng Chủ tịch khoảng 5- 7 triệu đông. Nếu là đại gia có thể 10 triệu). Thế là OK.
Lưu ý: Nếu ít tiền thì khi đi gặp Hội đồng chuyên môn, hoặc Ban chấp hành không cần gặp đầy đủ. Chọn quá bán cũng có thể được. Ví dụ 9 vị thì đi 6 vị chắc ăn là được. ( Năm nay Hội đồng văn xuôi còn có 8, vì  Y Ban bỏ cuộc chơi. Ban Chấp hành 16 vị thì đi 10 vị cũng có thể được nhưng phải chắc ăn).
+ Kiểu 2: Kiểu này đã có một số người làm nhưng cũng không ít người thất bại. Nhưng cũng có người thành công. Đó là gửi tiền qua bưu điện đến các địa chỉ uỷ viên Hội đồng và Uỷ viên Ban Chấp hành (Nếu biết được tài khoản của các vị thì chuyển qua cũng được). Cách này hơi tù mù vì gửi trước cho các uỷ viên Hội đồng thì được. Nhưng đến Ban chấp hành thì gửi không kịp. Do đó, tốt nhất là làm theo kiểu 1 hay hơn.
Lưu ý: Có một số trường hợp nhận tiền vẫn không bỏ phiếu, nhưng thông tin cho đối tượng là “ Chú chỉ được mấy phiếu, trong đó có phiếu của tớ. Vẫn không quá bán, thôi để sang năm”. Và có một vài trường hợp trả lại tiền không nhận ( trường hợp này có hai lý do: Một là họ liêm khiết, hai là họ có liên quan đến đồng nghiệp, cấp dưới, thân quen …nên sợ lộ mà mang tiếng).
Cơ chế này nếu không có gì thay đổi thì chắc chắn còn tồn tại hai năm nữa. Vì tháng 7 năm 2015 Đại hội nhiệm kỳ, nếu bác Hữu Thỉnh còn làm chủ tịch thì yên tâm. Chỉ sợ người khác làm thay bác Hữu Thỉnh họ dẹp đi thôi.Vì vậy còn hai năm nữa, các đồng nghiệp hãy cố lên.
Vài kinh nghiệm bản thân ngõ hầu các chiến hữu. Chúc các chiến hữu hãy thành công!
 H. Đ.D

DÂN TỘC TA CÓ SỨC MẠNH TINH THẦN GÌ NỔI TRỘI

Dân tộc ta có sức mạnh tinh thần gì nổi trội?

Bà Đầm xòe
Người có cái tai còn nghe được nhất định sẽ trả lời: đó là sức mạnh tinh thần thơ.
Đúng quá. Tôi đố ai có thể bác bỏ được điều này.
2                           (Ảnh chụp trên blogvannghecuocsong.com)
Ở nước mình, chuyện người người làm thơ, nhà nhà làm thơ đã xưa như trái đất, đãlà chuyện “ biết rồi, khổ lắm, nói mãi”.
Một đứa trẻ miệng còn hôi sữa có vài tập thơ đến cụ già khú đế có vài chục tập thơ đã là chuyện phổ biến.
Tôi lẩm nhẩm tính rằng, nếu thành lập viện bảo tàng lưu giữ thơ thì có thể mỗi làng (bản) đều có thể có riêng một nhà bảo tàng thơ. Ngân khố quốc gia nếu chi tiên để xây dựng thì có lẽ phải ra biển súc vỏ hến mà cấp cũng không đủ. Hoặc giả nếu đem tập trung thơ lại, nhà nước huy động toàn bộ người có giọng đọc không lẫn lộn n thành l và ngược lại thì có lẽ phải cần cả trăm năm may ra mới đọc hết. Hoặc giả, chẳng may lũ lụt ngập cả nước Việt mình, làm đất, cây cối ẩm ướt không cháy thành lửa được, thì có thể lấy các tập thơ thay cho củi, làm lửa nấu chín cơm, chín canh cho cả triệu người ăn.
Việt Nam mình quả là một cường quốc thơ, đứng vào hàng nhất thế giới nếu lấy tổng số lượng thơ chia bình quân cho đầu người.
Nước mình chưa bao giờ không phát huy truyền thống này.
Chưa bao giờ hổ danh với thế giới về truyền thống này.
Nhìn lại lịch sử ngàn năm đã rõ. Nhìn vào lịch sử đương đại càng rõ hơn.
Tỷ dụ như sự kiện tướng Giáp vừa tạ thế.
Thơ lập tức được dịp lên đồng. Báo chí, các trang mạng, đặc biệt là trang mạng “lề trái” dành ngay “chuyên trang” để đăng tải thơ, rồi mở các cuộc thi thơ.

Thứ Hai, 21 tháng 10, 2013

DƯƠNG KỲ ANH PHÙ THỦY BỐC THƠM THƠ THỦM HOÀNG QUANG THUẬN

Dương Kỳ Anh phù thủy bốc thơm thơ thủm Hoàng Quang Thuận – ô danh muôn đời.

Đỗ Hoàng (Theo vannghecuocsong.com)
Trong cuộc Hội thảo khoa học “ Hoàng Quang Thuận với non thiêng Yên Tử
Nhà thơ Dương Kỳ AnhNhà thơ Dương Kỳ Anh
tháng 8 năm 2012” do Hội Nhà văn ViệtNam chủ trương, Tạp chí Nhà văn tổ chức, tôi được phân công việc đón tiếp khách khứa. Hội thảo định 9 giờ khai mạc, nhưng ví chờ nhà thơ Hữu Thỉnh nên gần 10 giờ mới tiến hành. ( Hội thảo thơ các tác giả, Hữu Thỉnh rất ít  khi đến kể cả Vũ Quần Phương, bạn Hữu Thỉnh nhưng Hoàng Quang Thuận vô danh tiểu tốt thì Hữu Thỉnh đến (!)).
Tôi đứng ở cửa hội trường Hội Nhà văn thấy Hữu Thỉnh bước lên không chào ai cả, mắt him him nghiêng ngó, bỏ qua các nhà thơ, nhà văn nổi tiếng đứng quanh đó, bước nhanh đến chỗ Hoàng Quang Thuận ra vẻ thân thiết, vồn vả, tay đập đập vào vai Thuận và nói câu nói cửa miệng muôn thuở của Hữu Thỉnh:
-   Thật tuyệt vời, tuyệt vời!
Lúc này tôi mới biết người mặc com lê màu xi nhạt, dáng tầm thước vừa đang cáu ghắt những người xếp bàn ghế sai ý ông ta là Hoàng Quang Thuận. Hoàng Quang Thuận ngoài đời trông ánh mắt nét mặt gian manh chứ không phải béo tốt đầy đặn như mặt Phật trong ảnh ở các tập thơ (Gã lừa thiện tâm độc giả). Sau Hữu Thỉnh là Hữu Ước, ông ta vợ mới chết chưa quá 49 ngày mà vẫn đeo lon trung tướng đỏ lòm trên vai áo dáng rất điệu rất cu -lít, khệnh khạng bước lên lầu hội trường. Đúng là “ngưu tầm ngưu, mã tầm mã”!
Do mối quan hệ riêng của mình, Hoàng Quang Thuận mời được nguyên bộ trưởng Bộ Ngoại giao Nguyễn Dy Niên, thứ trưởng Bộ Ngoại giao Nguyễn Chiến Thắng, các nhà dịch giả, nhà văn, nhà thơ: Nguyễn Văn Dân đen như Hắc Toàn Phong Lý Quỳ lúc đó phụ trách tạp chí Văn học nước ngoài, Trần Nhuận Minh từ Quảng Ninh lặn lội lên – nguyên Chủ tịch Hội văn nghệ Quảng Ninh, người giới thiệu thứ nhất Hoàng Quang Thuận vào Hội Nhà văn Việt Nam, Dương Kỳ Anh, nguyên Tổng biên tập báo Tiền phong, Nguyễn Hữu Sơn, Vện phó viện Văn học…
Nguyễn Dy Niên, Nguyễn Chiến Thắng không biết gì thơ phú cũng cao đàm khoát luận khen thơ thủm Hoàng Quang Thuận. Thật không biết xấu hổ trước các nhà văn nhà thơ ngồi dưới hội trường.
Sau lời bốc thơm của hai vị ngoại giao dốt nát thơ phú là đến lượt Dương Kỳ Anh lên phù phép. Dương Kỳ Anh nói lại ý trong bài viết “Cảm thức tâm linh trong thơ Hoàng Quang Thuận” in trong sách thơ Hoàng Quang Thuận và trong kỷ yếu Hội thảo của Tạp chí Nhà văn tháng 8 năm 2012 để mê hoặc người nghe.  Anh ta cao giọng Nghệ:
“Tiếng mõ am xưa vua thiền định
Chim rừng buông cánh lằng nghe kinh
Hầu, vượn từng đàn ngồi chật cửa
Muộn vật từ bi cõi nhân sinh”
Những vần thơ nghe như của một thiền sư, của một thoát tục, của tự ngàn xưa vọng lại chứ đâu biết rằng đó là thơ của một G S, TS, Viện trưởng Viện Công nghệ Viễn thông. (Giáo sư thật không, Tiến sỹ thật không, Viện trách nhiệm hết hơi hay viện chính thống của Nhà nước – Điều này chắc Dương Kỳ Anh tự phong hoặc Hoàng Quang Thuận tự phong?)
Bài thơ trên của Thuận thối không chịu được. Chim buông tức là chim nghe kinh mà chết. Kinh ấy đâu là kinh phật, kinh ấy là kinh của phù thủy Dương Kỳ Anh và kinh giả vờ Hoàng Quang Thuận (Chữ buông có một nghĩa nữa nghĩa là đến tận cùng rồi – buông mình, buông tuồng, buông thả buông tay…) . Rồi đến thơ bốn câu 28 chữ mà dùng không kiệm chữ kiệm lời. Đã dùng vượn thì thôi hầu. Mà hầu chỉ con khỉ là âm Hán – Việt. Thơ không sạch nước cản đến thế, như rứa mà Dương Kỳ Anh vẫn uốn lưỡi cú diều bốc thơm lên mây xanh!
Dương Kỳ Anh lại tiếp:

Thứ Tư, 16 tháng 10, 2013

MỘT VỤ NGỤY TẠO LIÊN QUAN ĐẾN ĐẠI TƯỚNG VÕ NGUYÊN GIÁP

MỘT VỤ NGỤY TẠO LIÊN QUAN ĐẾN ĐẠI TƯỚNG VÕ NGUYÊN GIÁP
https://www.facebook.com/photo.php?fbid=1455155838043365&set=a.1455155008043448.1073741853.100006468877490&type=3&permPage=
*VIẾT HIỀN
Được cập nhật vào lúc vào Chủ Nhật



Cấp báo, cấp báo!
MỘT VỤ NGỤY TẠO TÁO TỢN LIÊN QUAN ĐẾN HÌNH ẢNH CỦA ĐẠI TƯỚNG VÕ NGUYÊN GIÁP
Tại Bình Định hiện đang xôn xao về một vụ ngụy tạo liên quan đến hình ảnh của Đại tướng Võ Nguyên Giáp. Số là, tối ngày 8.10, Báo Bình Định Điện tử có giới thiệu bài viết “Những kỷ niệm khó quên về Đại tướng Võ Nguyên Giáp” (xem ảnh 1). Bài viết này sau đó được giới thiệu trên Báo Bình Định số 5160, ra ngày 9.10.2013.
Bài viết của tác giả Nguyễn Phúc giới thiệu kỷ niệm và tình cảm của một số cựu chiến binh (CCB) ở Bình Định đối với Đại tướng, trong đó có “kỷ niệm” của ông Đặng Vân Bích, Trung tá - CCB và là nhà thơ. Đồng thời, bài viết giới thiệu 01 bức ảnh ghi lại hình ảnh của Đoàn Hội CCB Bình Định chụp lưu niệm với vợ chồng Đại tướng (ảnh 2). Điều đáng lưu ý ở bức ảnh này là ông Đặng Vân Bích vinh dự được đứng ngay bên cạnh Đại tướng (bên tay phải). Không chỉ có vậy, bài viết còn cho biết, ông Vân Bích được Đại tướng “gọi lại đứng gần” (!?). Ngoài ra, bài viết còn ghi lại lời ông Vân Bích rằng: “Tấm hình chụp chung giữa đoàn CCB Bình Định với vợ chồng Đại tướng , tôi coi như báu vật nên giữ gìn cẩn thận đến giờ” (ảnh 3)…. Nghĩ rằng đây là “tư liệu quý”, Viết Hiền đã tải về và bổ sung vào album ảnh “Đại tướng Võ Nguyên Giáp với Bình Định”….
Thật bất ngờ, ngay sau khi Báo Bình Định số 5160 vừa phát hành, một số CCB Bình Định đã phản ứng về nội dung bài viết “Những kỷ niệm khó quên về Đại tướng Võ Nguyên Giáp”. Điều đáng nói, có CCB còn xác định rõ: Bức ảnh mà ông Đặng Vân Bích và một số CCB chụp chung với vợ chồng Đại tướng Võ Nguyên Giáp mà Báo Bình Định số 5160 giới thiệu là ảnh ngụy tạo (ảnh 4). Theo CCB này, đúng là có lần Đoàn Hội CCB Bình Định được vinh dự chụp ảnh chung với vợ chồng Đại tướng Võ Nguyên Giáp, song bức ảnh đó có khá đông CCB (khoảng 45 người, chứ không phải 6-7 người); đồng thời, người đứng bên phải, cạnh Đại tướng là 01 CCB khác, chứ không phải ông Đặng Vân Bích. Nghĩa là, từ bức ảnh này, ông Vân Bích đã nhờ thợ ảnh dùng kỹ thuật photoshop cắt cúp ảnh (chỉ còn nhóm 6-7 người), đồng thời xóa đ/c CCB đứng cạnh Đại tướng và “cho” ông Vân Bích “thế chỗ” vị trí này. Để chứng minh rõ về điều này, vị CCB đã cung cấp cho Báo Bình Định bức ảnh gốc Đoàn Hội CCB Bình Định chụp chung với vợ chống Đại tướng Võ Nguyên Giáp (ảnh 5)…
Hiện bức ảnh ông Đặng Vân Bích đứng bên cạnh Đại tướng đã bị BBT Báo Bình Định Điện tử gỡ bỏ. Đoạn viết về ông Vân Bích trong bài viết cũng bị xóa bỏ. Riêng bài viết và hình ảnh đăng trên Báo Bình Định số 5160 (báo giấy) thì … đành chịu. Thế mới biết, không chỉ cậu ca sĩ ĐVH lợi dụng hình ảnh của Đại tướng để “đánh bóng tên tuổi”, mà “dạng này” có không ít…
Nhân đây, cũng xin giới thiệu thêm đôi nét về ông Đặng Vân Bích. Ông từng tự giới thiệu mình là Đại tá (Báo Bình Định vừa giới thiệu là Trung tá). Hiện ông Bích là nhà thơ, sinh hoạt tại Chi hội Văn học - Hội VH-NT Bình Định. Có lần, ông từng bị 01 đ/c nhà thơ cũng tên là Vân Bích gửi thư vào Hội VH-NT “tố” nhà thơ Vân Bích (tức Đặng Vân Bích ở Bình Định) về tội “chôm thơ”. Vậy mà, vừa rồi, một nhóm nhà thơ cũng thuộc hạng “có tên có tuổi” vào Bình Định “chấm giải” và trao cho ông Giải thưởng Xuân Diệu - Đào Tấn lần thứ IV.. (?).
Riêng đối với các họa sĩ, NĐK, phê bình mỹ thuật, chắc quý vị còn nhớ Hội nghị - Hội thảo Mỹ thuật Nam miền Trung - Tây Nguyên lần thứ I - 2013, tổ chức tại TP Quy Nhơn - Bình Định. Tại đây, nhiều người (nhất là các cô các chị Văn phòng Hội Mỹ thuật VN) ngơ ngác không hiểu 01 người đàn ông đã có tuổi, ăn mặc chải chuốt, đến tham dự Hội nghị - Hội thảo và … ăn liên hoan (!?). Riêng họa sĩ Lương Xuân Đoàn thì say mê ký họa chân dung của người đàn ông này. Ông ta chính là Trung tá - "Nhà thơ" Đặng Vân Bích!
Tờ báo có in ảnh giả
Tấm ảnh giả (9 người) có ông Vân Bích đứng ngoài cùng bên phải

Tấm ảnh thật (đông người) không có ông Vân Bích

Thứ Ba, 15 tháng 10, 2013

THỜI CỦA DỐI GIAN

Thời của dối gian?

Đoàn Khắc Xuyên
Ông Hoàng Xuân Quế
Sự kiện thứ 1: Cuối cùng thì hôm 4.10 bộ Giáo dục – đào tạo đã giao vụ giáo dục đại học tiến hành thu hồi bằng tiến sĩ của ông Hoàng Xuân Quế – phó viện trưởng viện Tài chính – Ngân hàng thuộc trường đại học Kinh tế quốc dân và kiến nghị hội đồng Chức danh giáo sư Nhà nước xem xét thu hồi quyết định công nhận chức danh phó giáo sư đối với ông Quế sau khi có kết luận luận án tiến sĩ của ông Quế bị tố cáo đạo văn là đúng.


Ông Hoàng Xuân Quế – tác giả luận án tiến sĩ được bảo vệ năm 2003 với đề tài “Giải pháp hoàn thiện các công cụ chủ yếu của chính sách tiền tệ Việt Nam” bị tố cáo đạo văn từ một luận án tiến sĩ bảo vệ năm 2002 của ông Mai Thanh Quế ở học viện Ngân hàng. Hội đồng chức danh giáo sư ngành Kinh tế học đã thành lập hội đồng xác minh luận án và 100% thành viên hội đồng đã khẳng định luận án của ông Hoàng Xuân Quế sao chép tới 30% nội dung (52,5/159 trang) từ luận án của ông Mai Thanh Quế.

Các nội dung sao chép trong luận án của ông Hoàng Xuân Quế là không hợp pháp vì không có chú dẫn nguồn trích và việc sao chép không đúng quy định (không có dấu ngoặc kép cho phần sao chép nguyên văn). Vì vậy, luận án của ông Hoàng Xuân Quế “không được coi là một công trình khoa học hoàn chỉnh”. 

Ô. Hoàng Quang Thuận nhận Huy hiệu của Đại học Kỷ lục thế giới
Sự kiện thứ 2: “Thơ thiền núi thiêng Yên Tử lay động đại học Kỷ lục Thế giới”. Như một tiếng kèn ca khúc khải hoàn, dưới cái tít như trên, báo GD-TĐ đưa tin: ngày 22.9, tại thiền viện Trúc Lâm Yên Tử (thành phố Uông Bí – Quảng Ninh), đại học Kỷ lục Thế giới trao tặng bằng Tôn vinh giá trị nội dung kỷ lục cho quyển sách độc bản “Thi vân Yên Tử” của nhà thơ, GS.TS Hoàng Quang Thuận cho Thiền viện Trúc Lâm Yên Tử.

Về “nhà thơ thần” – GS.TS Hoàng Quang Thuận – và giá trị thơ của ông, thi giới đã bàn nhiều, tưởng không cần nhắc lại. Nhưng cái đại học Kỷ lục Thế giới lạ hoắc thì xưa nay chắc chẳng ai biết, trừ phi có ai đó bỏ thì giờ vào trang web của nó để thấy nó tự xưng là một trường đại học tự quản, một tổ chức liên kết các cuốn sách kỷ lục châu Á và một số quốc gia như Việt Nam, Nepal, Ấn Độ… Nó cấp bằng tiến sĩ danh dự cho những người giữ kỷ lục của cộng đồng với điều kiện nộp cho “trường đại học” này 1.000 đôla Mỹ. Có người đã gọi cái đại học Kỷ lục Thế giới này là “đại học lừa”.

Vậy mà không biết bằng cách nào người nhận bằng của cái đại học đó đã “huy động” được sự tham dự buổi lễ trao bằng của một cựu ủy viên Bộ Chính trị, nguyên phó Chủ tịch Quốc hội; một cựu phó Thủ tướng kiêm bộ trưởng bộ Ngoại giao cùng lãnh đạo các bộ, ngành, đơn vị trung ương; một phó chủ tịch UBND tỉnh và Thượng tọa, trưởng ban Trị sự tỉnh hội Phật giáo Quảng Ninh; lãnh đạo thành phố Uông Bí, đại diện các sở, gành, đơn vị cùng hơn 2.000 tăng ni, phật tử trong tỉnh. Chẳng lẽ trong bao nhiêu vị ấy, không ai biết gì về thực chất của cái trường đại học ấy?

Một người bán hàng gian dối dù sao cũng chỉ hại một hoặc một số ít người, với một món hàng dỏm. Một, và không chỉ một, người được coi là trí thức mà gian dối thì ảnh hưởng chắc chắn không chỉ tới một mà nhiều người, nếu không nói là cả thế hệ trẻ. Nếu lấy bằng tiến sĩ bằng cách sao chép hoặc bằng cái bằng dỏm một cách dễ dàng thì ai còn chịu học thực? Phải nói đó là một tấm gương xấu cho thế hệ trẻ.

Một nghiên cứu gần đây cho biết học sinh càng học lên càng nói dối nhiều hơn lúc nhỏ. Chẳng biết, ngoài việc phải thường xuyên nói dối, viết dối theo các bài văn mẫu ở trường, các em có bị ảnh hưởng gì không của những đại trí thức, đại khoa bảng như hai vị trong hai sự kiện kể trên?
ĐKX

Thứ Năm, 10 tháng 10, 2013

LỐI KIÊU HÃNH NGƯỢC CỦA NHIỀU NGƯỜI VIỆT

LỐI KIÊU HÃNH NGƯỢC CỦA NHIỀU NGƯỜI ViỆT

Nguyễn Hoàng Đức
Một dân tộc sẽ không thể nào phát triển nếu không có đường xá giao thông đi lại. Điều này đã rất rõ ràng khi chủ nghĩa thực dân vào châu Á, Trung Quốc rồi Việt Nam, với đường hỏa xa được xây dựng đã tạo ra một sự phát triển nhảy vọt. Rồi đường quốc lộ, liên tỉnh, liên huyện được nối liền đã tạo ra một khuôn mặt thông thương phát triển cho quốc gia từ thành phố đến thôn quê.
Con đường là của chung, bởi vì nó nối từ nơi nọ đến nơi kia thì mới là đường. Nhưng không chỉ có vậy, con đường chung đó còn là biểu hiện của công lý, vì người ta chỉ có thể lưu thông khi tuân thủ các qui tắc giao thông, chứ không thể ai muốn đi thế nào thì đi. Từ chuyện con đường là tất yếu, chúng ta buộc phải học một bài học tất yếu:

- Không có đường thì không thể lưu thông phát triển quốc gia.
- Không có công lý chung thì vạn sự không thể vận hành, đơn giản vì công lý là qui tắc chung để cùng lưu thông trên những con đường.
- Chỉ khi sống theo công lý, con người mới là chủ nhân tự do đi trên con đường của mình làm ra cũng như tham gia vào với mọi người. Đơn giản vì nếu là nô lệ thì bắt bò phải bò, cho đi mới được đi.
Đã có rất nhiều quốc gia sau khi giành độc lập nhưng không thể nào phát triển bởi lẽ người ta đã không sống tự giác với công lý, người ta vẫn chỉ coi quốc gia và hiến pháp quốc gia như một cái làng “phép vua thua lệ làng”. Có rất nhiều nơi, và nhiều hoàn cảnh, khi ông chủ giải phóng cho nô lệ, ít ngày sau, nhiều nô lệ quay lại và bảo “xin cho chúng tôi được quay lại làm người ở, vì khi được tự do chúng tôi chẳng biết làm gì. Giờ chúng tôi về đây để ông bà chủ nghĩ việc sai chúng tôi làm”.

Thứ Tư, 9 tháng 10, 2013

DỊCH VÔ LỐI TẮC TỴ THANH THẢO

DỊCH VÔ LỐI, TẮC TỴ THANH THẢO

Đỗ Hoàng

    Thanh Thảo thuộc thế hệ nhà thơ chống Mỹ đứng sau nhiều các nhà thơ Phạm Tiến Duật, Lê Anh Xuân, Nguyễn Duy, Nguyễn Khoa Điềm, Lâm Huy Nhuận, Hoàng Nhuận Cầm, Lâm Thị Mỹ Dạ, Hữu Thỉnh… Một thế hệ viết theo bài bản, in sẵn trong các nghị quyết, nghị định, mệnh lệnh tuyên huấn cấp đại đội, tiểu đoàn; cùng với dòng thơ hô khẩu hiệu ở hậu phương hình thành nên một lớp đồng ca, cổ động viên của kênh thơ mậu dịch quốc doanh được chính thể ưu ái tinh thần lẩn vật chất!
    Thơ họ rập khuôn, sáo rỗng, muôn người như một, không có bản sắc, không có cá tính rất khẩu hiệu xơ cứng “quyết đánh là quyết thắng, đã đánh là phải thắng”. Họ được áp nà và tự áp nà (ép đặt) lên tư duy, cảm xúc, hành động của mình và của mọi người như robot, những kiểu nói lấy được đổ vấy cho người khác. “ Những gì tốt đẹp của mày thuộc về tao, những gì xấu xa của tao thuộc về mày” (Việt Phương). Tự cho mình duy nhất tốt đẹp, còn ai cũng xấu
“Con lạy ông,
Ông đừng ăn gan cháu!
Em mếu máo làm cho tôi mếu máo.
Chú đây mà, chú là giải phóng quân”
(Nguyễn Duy)
 Nên biết là Giải phóng quân, Mỹ mẽo, ngụy ngiệc gì cũng chơi cao Polpot, cao Bành trướng để chữa khớp cả!
  Thanh Thảo không hơn gì các bậc đàn anh, mà lại có phần kém hơn và áp nà (áp đặt), nói lấy được, tự hào rơm hơn:
Những tráng ca thuở trước
Giờ chỉ trong sách thôi
Những thanh gươm yên ngựa
Cũng đã cũ mèm rôi

Chỉ bài ca ống cống
Ống cống mà thôi!
(Bài ca ống cống)
  Hình ảnh thanh yên ngựa,  bài tráng ca vẫn còn mãi với non sông. Cái ống cống ai nhớ. Nó không thể nâng lên hình tượng nghệ thuật được!

GIAN MANH NHÀ THƠ MẬU DỊCH

GIAN MANH NHÀ THƠ MẬU DỊCH ?

 
Nguyễn Hoàng Đức
 
 
Tôi được mời ra quán bia. Từ xa đã nhìn thấy tiến sĩ triết học Trần Vịnh, và nhà thơ Nguyễn Linh Khiếu cũng có bằng tiến sĩ triết học, hai người này vốn học cùng trường Đại học Tổng Hợp với nhau. Vừa chạm cốc, tôi liền hỏi:
 
- Vệt bài tôi “đánh mậu dịch” thế nào? Nguyễn Linh Khiếu bèn cười cợt hào hứng:
 
- Chẳng sao cả! Tôi vẫn nói với mọi người rằng “Nguyễn Hoàng Đức chỉ coi tôi là một nhà thơ mậu dịch thôi, dù ai có muốn cãi hộ tôi, tôi vẫn thẳng thắn xác định, tôi chỉ là một nhà thơ mậu dịch. Mậu dịch trăm phần trăm. Nói thế thôi, cũng có nhiều người ức, họ muốn bảo tôi, nghe thế mà chịu được à?!”
 
Câu chuyện qua lại một hồi, Nguyễn Linh Khiếu nói về nhà thơ B có vẻ tốt hơn nhà thơ A. Tôi liền bảo:
 
- Anh B, cũng là nhà thơ mậu dịch, cũng phấn đấu quan chức không thể là người thuần túy hồn nhiên, nói chung leo lên đến đó anh ta cũng phải gian manh. Nguyễn Linh Khiếu liền bảo:
 
- Đúng vậy, tôi là nhà thơ mậu dịch, tôi cũng gian manh. Gian manh là thói quen của nhà thơ mậu dịch.
 
- Không đúng! – Tiến sĩ Trần Vịnh bỗng kêu to. – Gian manh là bản chất của nhà thơ mậu dịch.
 
Nguyễn Linh Khiếu nhà thơ mậu dịch hạng một, với nhiều bài thơ, tập thơ đã luôn ở tốp đầu, một trường ca “Phồn Sinh” dài cỡ dăm trăm trang A4 đánh máy, tôi đã từng đọc kỹ và viết bài phân tích, đánh giá rằng: đây là tập trường ca dài bậc nhất Việt Nam ( chính xác, tôi chưa đọc tập nào dài như vậy. Không những thế, đó còn là tập có nhãn quan trực tiếp bậc nhất về đời sống chính trị, xã hội) đành mỉm cười gật gù như thể không còn cách xác nhận nào khác:
 
- Bản chất của nhà thơ mậu dịch là gian manh!
 

SÁNG TẠO BẰNG THIÊN BẨM- TỨC BẢN NĂNG LÀ PHẦN NÔ TÀI CỦA THÂN XÁC

SÁNG TẠO BẰNG THIÊN BẨM – TỨC BẢN NĂNG LÀ PHẦN NÔ TÀI CỦA THÂN XÁC

 
    
Nguyễn Hoàng Đức
 
Thiên bẩm – là Trời sinh, giống người Việt nói “trời sinh voi sinh cỏ” vậy. Nếu đặt câu hỏi rốt ráo, thiên bẩm thuộc bản năng hay lý trí, thì chắc chắn:
 
Thiên bẩm là bản năng!
 
Bởi vì lý trí là thứ học hành, rèn rũa, dùi mài, đào luyện mới có. Một cục sắt từ quặng đem lên là thiên bẩm, nhưng để thành thép thì phải luyện, thành dao thì phải rèn, giống người Việt bảo “có công mài sắt có ngày lên kim”. Không có lý trí miệt mài rũa gọt thì cục sắt không bao giờ trở thành kim. Thi hào Targo có viết câu thơ “chiếc rìu đến rừng cây xin cái cán, và rừng cây đã cho”. Chỉ là một chiếc rìu đơn giản, là sự kết hợp của gỗ và sắt, trong thiên nhiên không có chiếc rìu nào được kết hợp như vậy cả. Điều này đã được cả thế giới, các thi hào và các dân tộc xác nhận.
 
 
Người Anh cho rằng: bản năng chỉ là vật cản cho lý trí. Bản năng lớn sẽ chờ để chứng tỏ lý trí lớn, và chỉ có thế con người mới chứng tỏ sự vĩ đại của mình. Người Anh nói: “Thượng Đế làm ra những dòng sông, còn con người bắc những cây cầu”. Chúng ta thử nhìn đi, trên thế giới có vô vàn dòng sông và kênh rạch, nhưng có thấy Thượng Đế thiên bẩm ra một cây cầu nào đâu?!
 
Triết gia Motesquieu nói rằng: Không có lý trí thì không thể mang bản năng đi xa. Còn nhạc sĩ thiên tài Schumann nói: Thiên bẩm giống như chút sắt rỉ nếu không có sự tinh chế không thể thành dây cót đồng hồ.
 

Á ĐÔNG TO XÁC VỀ DÂN SỐ TIỂU KHÍ VỀ TÂM HỒN

  Á ĐÔNG TO XÁC VỀ DÂN SỐ TIỂU KHÍ VỀ TÂM HỒN

        Nguyễn Hoàng Đức

 
Trong thời đại mới, tất cả các nước phương Đông từ Ấn Độ, Trung Quốc, Nhật Bản đến Indonesia hay Việt Nam thì đề phải nhắm tới phương Tây để tìm giá trị tiến bộ, canh tân và cách mạng. Bài học của Tôn Trung Sơn và Phan Bội Châu qua Nhật Bản, để theo gót Minh Trị quyết tâm tìm kiếm văn minh phương Tây đủ là bằng chứng mạnh mẽ cho Tây học. Lãnh tụ lập thuyết của Trung Quốc Tôn Trung Sơn còn nói : Sách Trung Quốc toàn chuyện hằn thù, cục bộ lạc hậu chỉ có tông tộc mà không có quốc tộc, nên càng đọc ít càng tốt. Không đọc là tốt nhất.

Người Trung Quốc to xác dân số chiếm gần một phần tư thế giới, vậy mà cứ đến ngày Quốc Khánh, người ta lại ôn lại nỗi nhục, cách đó chỉ ít thập niên, người phương Tây còn đặt biển tại vườn hoa công cộng ở ngay Bắc Kinh là “Cấm chó và người Trung Hoa”, có nghĩa là người phương Tây coi người Hoa chỉ ngang con chó.

Ngay cả bây giờ nỗi nhục đó không phải là được gột sạch, các chuyên gia phương Tây dứt khoát: Trung Quốc không bao giờ trở thành lãnh đạo thế giới bởi vì họ không có khả năng sản sinh lý thuyết và tư tưởng.

Những lời trên không phải nói xấu Trung Quốc, mà muốn nói, Trung Quốc một cường quốc về dân số, kinh tế, văn hóa mà còn bị đánh giá thấp như vậy, thì các nước cỏn con khác như Việt Nam được đặt ở chỗ nào? Người phương Tây thật ra đánh giá rất thấp người châu Á, họ đặt ra các hội thảo các nước Nam – Nam, chẳng qua là tế nhị không muốn gọi thẳng là các nước lạc hậu. Về điểm này triết gia Montesquieu từ lâu đã nói: người châu Á ở xứ nóng, các đầu mút thần kinh đều giãn mỏng, chỉ có thể khéo tay nhưng yếu ớt và lười biếng, không thể có tài năng lớn. Triết gia Hegel còn nói toẹt ra: “Trung Quốc không có sử thi nên không phải dân tộc lớn”. Người Trung Quốc đã không tự ái về việc này mà các cơ quan văn hóa của họ đã đi lùng tìm cả mấy chục năm qua để cứu vãn danh dự, nhưng không tìm thấy.

Chủ Nhật, 6 tháng 10, 2013

CHÙM THƠ VIẾT VỀ SÔNG ĐỐC

XEM CỜ BÊN QUÁN NHỎ
Lóc cóc xe pháo mã
Ồn ào nơi quán nhỏ
Những khát vọng ngàn xưa
Chật chội những ô cờ

Người đi nước pháo đầu
Người về bình phong mã
Nắng xuống ...chiều lên
Kìa !chốt đã qua sông
2008
VIẾT Ở XÃ KHÁNH HẢI
Đến với quê hương Ba Phi
không dùng tiếu lâm uống rượu
Uổng phí một đời nói hươu thi sĩ
Những cây dừa nước lưa thưa
Những quán lá quán vườn hớ hênh
Cũng may đôi mắt em là đất
Cho tình anh biết cách mọc mầm
2008
Ở SÔNG ĐỐC

Những con sông trải lòng ra với gió
Cây đước cây mắm hiên ngang cuối trời
Thèm một con khô bổi để đưa cay
Đứng trên ngọn sóng buông chùm thi tứ
2008
THẠCH ĐÀ

Thứ Tư, 2 tháng 10, 2013

KHÔNG CÓ LUẬT LỆ THÌ KHÔNG CÓ NGƯỜI THẮNG CUỘC

Không có luật lệ thì không có người thắng cuộc







Thanh Thảo thơ "cứt""đếch", chạy giải Trường ca chân đất kèm trẻ em Phạm Đương đạo văn Giờ thứ 25, bị văn đàn phát hiện bèn nghĩ ra cách làm từ thiện để rửa tiền. Giống như hoa hậu bán dâm đi làm từ thiện.


KHÔNG CÓ LỀ LUẬT THÌ KHÔNG CÓ NGƯỜI THẮNG CUỘC

Nguyễn Hoàng Đức

“Không có lề luật thì không có người thắng cuộc” đó là một câu trong Kinh Phúc Âm. Đây phải được xem như một nguyên tắc chân lý, không thể chối bỏ. Trong tất cả các cuộc thi, nếu người ta không đặt ra tiêu chí cho cuộc thi thì không thể nào tìm ra người thắng cuộc. Chẳng hạn, một hoàng hậu đã có vài con muốn mở cuộc thi về sắc đẹp, thì bà ta phải qui định tuổi, chứ không thể cứ phái nữ là được vào dự. Chẳng hạn một cô gái có ba vòng eo tuyệt vời, cô sắp bước lên đài quán quân, liền nghe một bé gái nói:

- Giờ nếu cô uốn dẻo giỏi hơn tôi, thì cô mới xứng là quán quân?

Cô gái xinh đẹp này không uốn dẻo bằng đứa bé gái được nên tuột mất giải quán quân. Đứa bé này chuẩn bị lên lĩnh giải thì một ái phi có một chiếc bụng quá khổ lên tiếng:


- Tôi mới xứng đáng được giải, vì tuy bụng tôi không có eo, nhưng đó là mang thai cho nhà vua. Bụng đã đi siêu âm, lần này là mang thai hoàng tử. Đó không là lý do để tôi lĩnh giải ư?

- Hoan hô! Hoan hô! – Người ta đang định đội vương miện hoa hậu lên đầu ái phi. Thì hoàng hậu lên tiếng.

- Vương miện đó là của ta, bởi cái thai của ngươi đã ăn thua gì, chẳng lẽ bằng cả ba đứa con trai mà ta đã đẻ cho nhà vua sao? Vả lại ta là hoàng hậu, là trưởng ban tổ chức đây, ai dám trái lệnh?!
- Hua ra! Hua ra! Hòang hậu là xứng đáng nhất. Mọi người reo hò tung hô!

Nhưng mặt vua ỉu xìu. Ngài bảo với hoàng hậu: – Ta định nhân cuộc thi tuyển này để chọn một ái nữ trẻ trung xinh đẹp cho ta đổi món. Nào ngờ vẫn chỉ phát hiện ra một bà già cơm nguội đã cũ đến mức bà xuất hiện ở bất cứ đâu thì đại tiệc to đến mấy cũng chỉ là cơm nguội.

Tương tự như vậy, một cuộc thi khác trong làng, người ta đã tìm được ra một chàng trai mạnh khỏe nhất, đang định trao giải cho chàng thì một cụ già lụ khụ bước ra bảo “không được! thử xem râu của anh có dài bằng râu của tôi không?” thế là cụ già bước tới lĩnh giải. chợt nghe một cụ bà móm mém bảo “Này ông, râu ông đâu có dài bằng tóc tôi, nó vượt qua đầu gối?” Thế là giải thưởng được trao cho bà gì móm mém.

Thứ Ba, 1 tháng 10, 2013

SINH NHẬT

tháng 10 có một ngày sinh nhật mình , mình post lên đây bài thơ cũ ,mừng sinh nhật 2013
SINH NHẬT
Mỗi năm có một ngày sinh nhật tôi
Mặc dù không có ngọn nến 
Mặc dù không có lời chúc
Tôi vẫn biết là sinh nhật tôi

Mỗi năm tôi già thêm một tuổi 
Tôi không còn niềm vui ngây thơ khi xưa 
Tôi không cười được nữa 
Nhưng không đễ khóc đâu

Mỗi năm ngày mưa làm tôi nhớ 
Ngày sinh ra lặng lẽ trong đời
Sinh nhật tôi sinh nhật tôi ,tôi biết 
Mưa Việt Nam mừng sinh nhật tôi 
12/10/1999
THẠCH ĐÀ 

BÀI MỚI ĐẮNG

Truyện ngắn: BÊN CÁNH GÀ CHÁNH ĐIỆN _ NGUYỄN HẢI ĐĂNG

Bên cánh gà chánh điện phần 1 BÊN CÁNH GÀ CHÁNH ĐIỆN Xe dừng lại với tiếng xột xoạt trên mặt đường, như bao chuyến xe đã ghé qua từ thuở ...