1. TỪ KHI RA KHỎI CỔNG LÀNG
Từ khi ra khỏi cổng làng
Bàn chân thôi đã vội vàng lối đi
Chiều ơi mắt lá đài bi
Cánh chim đã mỏi thiên di nỗi gì ?
Quê nhà khuất bóng Tu Di
Loanh quanh lẩn quẩn Thiết Vi xứ người
Đi là mở rộng chân trời
Đi là gom góp những lời thế gian
Chiều nay tiếng hát tiếng đàn
Xua tan những chuyện lỡ làng ngày qua
2. NGHIỆP CHƯỚNG CA
"Gió đưa cây cải về trời
Rau răm ở lại chịu lời đắng cay"
Lời thì gió thoảng gió bay
Người thì ở lại đọa đày nhân gian
Hữu sinh thì có một ngày
Mây bay trắng lối sum vầy tổ tiên
Đừng cười tỉnh tỉnh , điên điên
Đời ai lại muốn để phiền lụy thân
3. QUÊ NHÀ VÒNG XOÁY THIÊN TAI
Quê mình lũ lụt mà thương
Nước trôi trên những con đường quê hương
Đói cơm cầm cự với mì
Bão trên nước dưới biết đi lối nào
Phận người nhỏ trước thiên tai
Góp gom chiu chắt giờ thành trắng tay
Mẹ ngồi tóc trắng như mây
Hai đôi vai nhọn như gầy thêm hơn
4. NGHĨ TRƯỚC CƠN MƯA
Giá chiều không đổ cơn mưa
Thì hàng cây ấy không thừa khoảng khống
Người đi nặng trĩu trong lòng
Lá rơi mặc gió xoay vần đời cây
Mưa lạnh giá buốt bàn tay
Người không gốc rễ lung lay nỗi niềm
Chén cơm bưng sóng mạn thuyền
Đời cho vay chút tình riêng xa nhà
Mưa chưa thấm lạnh lòng ta
Mênh mông sóng nước đóng băng biển người
5. NGẪM CHO PHẬN NGƯỜI
Người đi trong cơn bão giông
Trăm câu thơ viết không hong ấm đời
Xòe tay che mặt nụ cười
Quay đi ngoảnh lại ngậm ngùi thế nhân
Trời thì cao đất thì gần
Người còn ở lại xoay vần nghiệp duyên
Một đời sấp ngửa hay nghiêng
Mưa tan nắng ấm lại hiền như xưa